Vết thương nào rồi lành cả thôi, nếu chăm sóc kỹ đến sẹo cũng mờ.
Cậu ấy sẽ không quay đầu lại.
Thế nên tôi phải tiến về phía trước.
Một quãng thời gian nói ngắn không ngắn mà nói dài cũng không dài, nó đủ cho một đoạn tình cảm đâm chồi nảy nỡ sau đó héo úa và cuối cùng là lụi tàn.
Rong ruổi trên con đường về nhà, 15km, 45 phút - đó là không gian và thời gian mà Hạ Thu cho mình một cơ hội cuối cùng.
“Nếu tìm thấy hạt dẻ nướng, sẽ đi tìm cậu ấy.”
Đường phố đã lên đèn, rực rỡ và tấp nập, dòng người vội vã, giờ tan tầm ai cũng muốn được nhanh chóng về tới nhà.
Duy chỉ có một chiếc xe máy vẫn chạy từ từ, người điều khiển nó thì nhìn thật kỹ quanh lề đường, cô ấy cố gắng tìm xe bán hạt dẻ nướng mà trước đây từng thấy.
60 phút, hôm nay Hạ Thu mất một tiếng đồng hồ để về tới nhà, cô gửi xe ở hầm, vào thang máy, lên tầng cao nhất, quẹt thẻ mở cửa, cất túi xách, lựa một bộ đồ ở nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi ăn tối.
Bữa tối hôm nay của cô rất đơn giản, chỉ là một tô bún cá nhỏ.
Không có hạt dẻ nướng.
Cô ăn uống xong xuôi, ngồi thẩn thờ một chút, hạ một quyết tâm.
Messenger: Cài đặt → Hạn chế cho tài khoản này? → Đồng ý.
Facebook: Bạn bè → Giảm tương tác → Xong.
Danh bạ: Liên hệ → Xóa liên hệ → Đồng ý.
Zalo: Đã chọn → Xóa cuộc trò chuyện → Đã xóa.
Người trưởng thành sẽ không block, Hạ Thu cảm thấy mình làm như vậy là đủ rồi, trong lòng chỉ còn một cảm giác trống rỗng, cô nhẹ thở dài.
Tối nay, nửa quãng đường đầu tiên cô đi là đường cũ mà cô nhớ trước đây có xe bán hạt dẻ nướng, nửa quãng đường còn là một con đường mới.
Đáng lẽ sẽ có cũng không có mà một chút may mắn cũng không có.
Thôi vậy, đã cố gắng rồi.
Tạm biệt cậu, người đã in dấu trong một quãng đường thanh xuân của tớ.
Cuối cùng, chúc cậu dù có ra sao cũng không lạc đường.