Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên thử đổi chỗ. Mỗi lần họ đổi vị trí, những người cá kia lại di chuyển theo, vẫn giữ nguyên tư thế cũ và tiếp tục vây chặt lấy họ.
Ngoài việc bám sát, những người cá này không có bất kỳ hành động nào khác. Chúc Ninh từng nghĩ đến việc nổ súng, nhưng lại không chắc rằng sau khi khai hỏa, liệu những người cá này có mất kiểm soát hay không.
Trước đó, trong đường cống ngầm chỉ có một người cá. Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên cộng lại có hai khẩu súng, dùng hỏa lực mạnh mẽ lắm mới miễn cưỡng giết được một người cá.
Nhưng giờ, trước mắt là hai mươi lăm người cá, và có thể còn nhiều hơn nữa trong tương lai. Nếu chúng đồng loạt tấn công, cả hai người chỉ có nước trở thành mồi cho cá.
Lý Niệm Xuyên bị những ánh mắt của người cá nhìn đến mức da đầu tê dại, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Anh thử đo lại nồng độ ô nhiễm. Con số hiện lên khiến anh giật nảy mình: “Nồng độ ô nhiễm hiện tại đã tăng lên 79%!”
Chúc Ninh vẫn không hiểu cách tính nồng độ ô nhiễm, dù con số tăng lên mấy lần, cô cũng không cảm nhận được điều gì đặc biệt.
Có lẽ nhận ra Chúc Ninh không hiểu, Lý Niệm Xuyên giải thích: “Khu vực ô nhiễm cấp D có nồng độ từ 60% đến 90%.”
Hóa ra khi họ mới bước vào đây, nồng độ đo được là 55%, thuộc phạm vi của khu vực cấp E.
“Giờ phải làm sao đây?” Lý Niệm Xuyên hỏi, vẻ đầy lo lắng: “Chúng ta có nên đánh ra ngoài không?”
Chúc Ninh cắn răng: “Phớt lờ chúng đi.”
Lý Niệm Xuyên ngớ người: “Hả?”
Chúc Ninh nhớ lại lúc tuyển dụng, Phòng Doanh chỉ hỏi cô hai câu.
Cô có sợ quái vật không?
Cô có sợ xác chết không?
Điều mà Phòng Doanh quan tâm là “sợ hay không”. Và câu trả lời của Chúc Ninh luôn là: “Không.”
Bây giờ, cô đã hiểu vì sao giá trị tinh thần của mình đạt 100%. Bởi lẽ, Chúc Ninh thực sự không sợ. Cô không coi những thứ này là quái vật.
Chúc Ninh nói: “Phớt lờ chúng đi, đừng để ý. Chúng sẽ không thể làm anh ô nhiễm được.”
Cái gọi là ô nhiễm tinh thần, không phải cứ càng đáng sợ hay càng ghê tởm thì mức độ ô nhiễm càng cao. Máu me hay xác chết chỉ làm người ta sợ hãi, chứ không làm người ta “bị ô nhiễm”.
Ô nhiễm tinh thần là khi một sinh vật “trông giống con người” nhưng lại làm những hành động cực kỳ quái dị mà vẫn giữ dáng vẻ bình thường.
Ví dụ như người cá đi chyến tàu cuối, không làm gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào bạn. “Người bất thường” làm “chuyện bình thường” chính là điều khiến người ta sởn gai ốc.
“Phớt... phớt lờ kiểu gì đây?” Lý Niệm Xuyên muốn khóc. Hai mươi lăm người cá bốc mùi tanh tưởi đứng đó, ai mà phớt lờ nổi?
Anh quay đầu nhìn Chúc Ninh. Đến giờ, cô vẫn không có bất kỳ triệu chứng bị ô nhiễm nào. Hoặc cô là người có thiên phú đặc biệt, hoặc là cô thật sự có cái gì đó.
Lý Niệm Xuyên quyết định học hỏi kinh nghiệm: “Trong mắt cô, chúng trông như thế nào?”
Chúc Ninh trả lời thản nhiên: “Cá ươn.”
Lý Niệm Xuyên: “...”
Vậy hóa ra trong mắt cô ấy, đây chỉ là một cái chợ hải sản?
Chúc Ninh nói: “Đừng nhìn chúng nữa. Nói chuyện với tôi để phân tán sự chú ý đi.”
Cô phải đảm bảo rằng Lý Niệm Xuyên không sụp đổ trước khi đội cứu viện tới. Nếu anh ta hoảng loạn, dẫn đến tinh thần bị ô nhiễm rồi làm điều ngu ngốc như cầu khẩn tà thần, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là cô.
Dưới ánh mắt của hai mươi lăm người cá, Lý Niệm Xuyên căng thẳng đến mức da gà nổi lên, nhưng vẫn cố nói chuyện: “Nói gì bây giờ?”
Chúc Ninh hỏi: “Tại sao anh lại lên tàu?”
Lý Niệm Xuyên gắng sức phớt lờ đám người cá: “Tôi làm theo sổ tay nhân viên.”
Điều thứ tư trong sổ tay nhân viên dọn dẹp: Không được lạc đội với đồng đội. Điều thứ ba: Ở nguyên tại chỗ chờ cứu viện. Khi hai quy tắc xung đột, Lý Niệm Xuyên tự do vận dụng linh hoạt.
Chúc Ninh nói là nói chuyện, thật sự chính là nói chuyện. Lý Niệm Xuyên nghe vậy liền hỏi lại: “Thế tại sao cô lại lên tàu?”
Chúc Ninh đáp: “Công việc của chúng ta là quét rác.”
Lý Niệm Xuyên ngẩn ra: “Thì sao?”
Chúc Ninh: "Chúng ta nhận lương dựa trên phần trăm hoa hồng."
Lý Niệm Xuyên ngẫm một lúc, cuối cùng hiểu được ý của cô. Công việc của nhân viên dọn dẹp là thu gom bào tử ô nhiễm, số lượng bào tử thu thập được sẽ quyết định thu nhập.
Khu vực họ vừa đi qua, số lượng bào tử đã được xác định là chỉ có chừng đó. Giờ đây, cả anh và Chúc Ninh đều bị cuốn vào khu vực ô nhiễm. Thế nhưng, nếu trong khu vực này còn có một khu vực khác, Chúc Ninh hoàn toàn không ngại “làm thêm giờ” để thu gom thêm bào tử.
Thợ săn quỷ không có ở đây, họ có thể chủ động “tạo ra thu nhập.”
Lý Niệm Xuyên nghe xong thì sững người. Không có việc thì tạo việc, không có thành tích thì tự đi tạo thành tích. Đây là kiểu đồng nghiệp tuyệt thế gì đây má?
Anh thành thật nói: “Đại lão!”
Chúc Ninh: “Tôi mới đi làm chưa đầy hai tiếng.”
Lý Niệm Xuyên liền đổi giọng: “Em gái.”
Chúc Ninh: “……”
Chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, rốt cuộc họ đã trải qua cái quần què gì zậy trời?
Những lời của Chúc Ninh khiến Lý Niệm Xuyên thay đổi cách nhìn. Bỗng nhiên, anh không còn quá sợ những người cá kia nữa. Trong mắt anh, chúng dần biến thành “thành tích.” Hai mươi lăm người cá, nếu quy đổi thành thành tích, ít nhất cũng tương đương với hai mươi lăm vạn tân tệ.
Đây không phải là cá ươn. Đây chính là những đồng tiền sáng lấp lánh!
Chúc Ninh đột nhiên hỏi: “Anh nghĩ chúng ta có thể khiến chúng bị ô nhiễm tinh thần không?”
“Hả?” Lý Niệm Xuyên còn đang đắm chìm trong suy nghĩ về số tiền, hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của cô. Nhưng anh có chút phấn khích: “Ô nhiễm kiểu gì?”
Chúc Ninh suy nghĩ một lúc rồi giải thích: “Ô nhiễm tinh thần là khi một người trông có vẻ bình thường làm những việc bất bình thường, hoặc một người trông bất bình thường lại làm những việc bình thường. Nghe hơi rối, nhưng trọng điểm là sự lặp lại.” ( truyện trên app t.y.t )
Trọng tâm của ô nhiễm là sự lặp lại. Những người cá đã chết liên tục lặp lại lời nói về chuyến tàu cuối cùng. Những người cá cứ không ngừng lên tàu, sau đó lại lặp lại hành động nhìn chằm chằm vào cô và Lý Niệm Xuyên.
Lặp lại + không bình thường = công thức ô nhiễm tinh thần.
Lần đầu tiên, hai nhân viên quét rác cấp thấp như Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên nghiêm túc phân tích logic bên trong của ô nhiễm tinh thần.
Lý Niệm Xuyên ngẫm nghĩ theo hướng của Chúc Ninh, rồi gật đầu: “Nghe cũng có lý.”
Chúc Ninh hỏi: “Anh có thứ gì đó có thể tẩy não không?”
Lý Niệm Xuyên lục lọi trong túi mình một chút rồi đáp: “Tôi mang theo một quyển sách dạy nấu ăn.”
“Sách dạy nấu ăn?”
Chúc Ninh nghiêng đầu nhìn anh. Lý Niệm Xuyên giải thích: “Cô biết đấy, làm nghề này được vài năm là hết sức à, tôi phải chuẩn bị đường lui cho mình.”
Nhân viên dọn dẹp làm việc đủ lâu sẽ nghĩ đến chuyện nghỉ hưu. Dù không làm nữa, cả đời họ vẫn phải kiểm tra tinh thần định kỳ. Sau này chắc Chúc Ninh cũng sẽ như thế.
Hầy, quét rác thật sự không dễ dàng gì.
Chúc Ninh bảo: “Đọc thử một đoạn xem nào.”
Lý Niệm Xuyên lật quyển sách dạy nấu ăn trên thiết bị cá nhân, chọn một trang, hắng giọng rồi đọc lớn: “Cách làm món cá diếc kho tàu, bước đầu tiên, khứa dao hình chữ thập lên mình cá. Thêm muối vào dầu, chiên ở lửa nhỏ. Chiên đến khi hai mặt cá vàng giòn, da cá giòn tan……”
Chúc Ninh: “……”
Người cá: “……”
Lý Niệm Xuyên quả thật là một tài năng hiếm có. Đây chẳng phải là hướng dẫn làm món người cá kho tàu sao?
Chúc Ninh sử dụng chức năng ghi âm trên mũ bảo hiểm để ghi lại, cả hai chiếc mũ của họ đều có thể phát loa ngoài. Sau đó, cô còn nghiêm túc xin một bản sao công thức nấu ăn và tham gia hẳn vào đội ngũ đọc thực đơn.