Vừa bước vào toa tàu, Lý Niệm Xuyên đã hối hận.
Bên trong toa tàu có những thứ vật chất màu đen đang bò lúc nhúc lơ lửng trong không khí, có thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng không thể chạm vào, trông chúng như một cái background của truyện tranh.
Trên chuyến tàu cuối cùng của tuyến số 1, không có nhiều hành khách. Đưa mắt nhìn quanh, chỉ có vài người mặc đồ công sở, ngồi rải rác ở những khoảng cách rất xa nhau. Nhưng ngay khi thấy Lý Niệm Xuyên bước vào, tất cả hành khách ở các toa khác đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía anh.
Tất cả đều là vật ô nhiễm.
Hình dạng của chúng không đồng nhất. Có những kẻ mọc vây cá bên tai, có những kẻ có khuôn mặt là khuôn mặt của con người nhưng toàn bộ khuôn mặt ấy lại bị vảy cá bao phủ. Trong toa tàu mà Lý Niệm Xuyên vừa bước vào, ngay giữa khoảng trống là một con cá đang nhảy tưng tưng.
Từ đầu, tinh thần của Lý Niệm Xuyên đã bị ô nhiễm, giờ đây anh càng cảm thấy da đầu tê dại. Cuối cùng, ánh mắt anh cũng tìm thấy Chúc Ninh.
Cô ngồi ở phía bên trái toa tàu, đầu đội mũ bảo hiểm đen bao trùm hoàn toàn gương mặt, mặc bộ đồ nhân viên dọn dẹp cực kỳ nổi bật giữa đám hành khách. Lý Niệm Xuyên vừa bước vào thì “Rầm!” một tiếng, cánh cửa phía sau lập tức đóng lại.
Anh không còn lựa chọn nào khác, đành liều mình ngồi xuống bên cạnh Chúc Ninh.
“Rầm rập——” Tiếng động cơ rít lên, chuyến tàu bắt đầu di chuyển. Lý Niệm Xuyên hoàn toàn không biết nó sẽ chạy tới đâu.
Chúc Ninh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng bắt đầu lặng lẽ đếm. Một lát sau, cô cất tiếng: “Tôi không thấy Từ Manh.”
Ngoài cửa sổ là một màu đen như mực. Tốc độ di chuyển của tàu điện ngầm nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ đi bộ. Khi nãy ở trong đường cống ngầm, họ thực sự chỉ mới đi được khoảng hai cây số, khoảng cách đến Từ Manh không quá xa.
Nhưng giờ tàu đã vượt qua hai cây số mà vẫn không thấy bóng dáng Từ Manh đâu.
Lý Niệm Xuyên, vừa bước lên tàu không lâu, cảm thấy mũi ngày càng đau, bèn nói: “Khu vực ô nhiễm có không gian và thời gian độc lập. Cô thử nhìn vào đồng hồ xem.”
Bên trong mũ bảo hiểm của Chúc Ninh có tích hợp đồng hồ, nhưng kể từ khi họ bước vào đây, các con số trên đồng hồ đã ngừng chạy. Hóa ra, khu vực ô nhiễm có dòng chảy thời gian riêng, đồng thời cũng có không gian độc lập của nó.
Chúc Ninh hỏi: "Làm sao để vào được khu vực ô nhiễm này?"
Lý Niệm Xuyên đáp: "Thợ săn quỷ sẽ tìm cách để xâm nhập, nhưng việc có tìm thấy hay không đều phụ thuộc vào may mắn. Thực ra, không nhất thiết phải vào bên trong mới có thể tiêu diệt được nguồn ô nhiễm, vẫn có thể dùng vũ khí hạng nặng để trực tiếp trấn áp."
Nếu xác nhận bên trong không còn người sống và tình hình trở nên quá khó khăn, họ có thể chọn phương án phá hủy khu vực ô nhiễm.
Quả nhiên, khi công nghệ phát triển đến mức nhất định, có thể dùng vũ khí nóng để giải quyết thì chẳng ai muốn làm gì khác.
Tàu vẫn đang chạy, Chúc Ninh cảm nhận được tốc độ này còn nhanh hơn cả những chiếc xe bay mà cô đã từng đi.
【Kính thưa quý hành khách, tàu đã đến ga Vườn Hoa Bách Hợp.】
Đột nhiên, bên trong tàu điện ngầm vang lên giọng nói thông báo điểm dừng.
Không có hành khách nào xuống tàu. Kể từ khi Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên bước lên, tất cả hành khách đều giữ nguyên tư thế cũ, ánh mắt không rời khỏi họ.
Chúc Ninh căng thẳng nhìn chằm chằm vào cánh cửa tàu, một tay đặt lên chuôi súng. Nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ, cô thực sự không muốn động thủ.
Cánh cửa mở ra. Một hành khách bước lên. Sau đó, cửa lập tức đóng lại, tàu tiếp tục di chuyển.
Nhìn thấy người mới bước lên, lông mày Chúc Ninh nhíu lại, còn Lý Niệm Xuyên suýt chút nữa mắng ra tiếng.
Đó chính là tên người cá mà họ đã giết!
Người cá xách theo một chiếc cặp, trên thân của hắn đầy những vết thương chồng chất, nói "ngàn vết thủng lỗ chỗ" cũng không quá lời. Hắn suýt nữa đã bị Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên bắn thành một cái sàng.
Người cá lê cái chân trái đã cụt của mình, từng chút một di chuyển cơ thể, để lại một vệt máu kéo dài trên sàn ở những nơi hắn đi qua.
Sau đó, hắn dùng cánh tay còn nguyên vẹn bám lấy một tay vịn trong toa tàu, đứng yên ngay trước mặt Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên.
Hắn không hề cử động.
Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên không nói lời nào. Hai nhân viên dọn dẹp “tép riu” theo phản xạ đồng loạt rút súng, đề phòng hắn đột ngột tấn công. Họ từng chứng kiến tốc độ của người cá này, hắn nhanh gấp đôi so với con người.
Vào giây phút này, hai người bọn họ ngầm đạt được một sự ăn ý. Chỉ cần người cá có bất kỳ hành động nào, họ sẽ nổ súng ngay lập tức. Nhưng năm phút trôi qua, người cá vẫn không hề nhúc nhích, trông giống như một bức tượng.
Chúc Ninh trừng mắt nhìn người cá, còn người cá cũng cúi đầu nhìn cô. Thân thể hắn chẳng khác nào một cái rây, thậm chí có thể nhìn xuyên qua lỗ thủng trên người hắn để thấy chiếc ghế phía sau.
Lý Niệm Xuyên thì thầm: “Sao hắn lại đứng ngay trước mặt chúng ta? Vẫn còn nhiều chỗ ngồi mà.”
Toa tàu thì trống trải, cũng chẳng phải giờ cao điểm, tại sao hắn cứ lại phải đứng ở đây?
Câu hỏi của Lý Niệm Xuyên không thu hút được sự chú ý của người cá. Có vẻ như hắn thật sự chỉ là một hành khách đơn thuần đứng tại đây mà thôi.
“Có phải đến để trả thù không?” Lý Niệm Xuyên hỏi.
Chúc Ninh đáp: “Không biết. Tôi chỉ đang nghĩ, nếu anh ở lại trên sân ga thì sẽ thế nào?”
Cả người Lý Niệm Xuyên run lên. Khi nãy, anh theo chân Chúc Ninh lên tàu cũng là bởi vì anh cảm thấy mình thà chết còn hơn phải ở lại một mình với cái xác người cá co giật trên sân ga kia.
“Tôi thà chết còn hơn.” Lý Niệm Xuyên nói.
Chúc Ninh cảm thấy tò mò. Những người bị cuốn vào khu vực ô nhiễm có thể chọn lên tàu, hoặc ở lại trên sân ga.
Nếu như lên tàu sẽ bị những “hành khách” này nhìn chằm chằm, vậy những người ở lại trên sân ga sẽ gặp phải chuyện gì?
“Lại sắp đến một trạm nữa rồi.” Chúc Ninh nói.
Lần này, cô đã chú ý quan sát trước. Trong toa tàu, một chiếc đèn màu cam bất ngờ sáng lên, sau đó tiếng phát thanh vang lên:
【Kính thưa quý hành khách, đã đến ga Mặt Trời Bé Nhỏ.】
Đây là trạm thứ hai.
Vẫn không có ai xuống tàu. Ba mươi giây sau, một hành khách mới lại bước lên.
Lý Niệm Xuyên cứng người. Trong mũ bảo hiểm, máu mũi anh đang chảy ròng ròng, anh thậm chí còn không kịp lau.
Lại thêm một người cá nữa!
Giống hệt người cá đầu tiên, các vị trí vết thương trên cơ thể hắn cũng y như vậy: phần đầu bị bắn thủng một lỗ lớn, vảy cá cong lên cùng một góc độ, thậm chí cả cách hắn di chuyển cũng chẳng có khác biệt gì. ( truyện trên app t.y.t )
Người cá thứ hai không thèm liếc nhìn xung quanh mà đi thẳng tới chỗ Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên, nắm lấy một thanh tay vịn bên cạnh, rồi đứng yên bất động.
【Kính thưa quý hành khách, đã đến ga Khe Suối Xanh.】
Ga thứ ba, người cá thứ ba.
【Kính thưa quý hành khách, đã đến ga Viện Bảo Tàng Kỳ Lạ.】
Ga thứ tư, người cá thứ tư.
【Kính thưa quý hành khách, đã đến ga Đại Học Cơ Khí.】
Ga thứ năm, người cá thứ năm...
Thời gian dần trôi qua, mỗi khi tàu dừng ở một ga, lại có thêm một người cá bước lên.
Tính đến giờ đã có mười người cá bước vào. Tất cả đều đứng ngay trước mặt Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên.
Kẻ nào có tay vịn thì nắm lấy tay vịn, còn không thì đứng thành hàng phía sau họ. Tàu tiếp tục đi qua từng ga, số lượng người cá càng ngày càng nhiều.
Đến khi tàu dừng ở ga thứ mười lăm, số người cá trong toa đã lên tới hai mươi lăm!
Hai mươi lăm người cá xếp thành vòng tròn kín, vây lấy Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên. Một mùi tanh tưởi nồng nặc xộc thẳng vào mũi họ, nồng đến mức màng lọc của mũ bảo hiểm cũng không thể loại bỏ được.
Điều kỳ lạ là, tất cả những người cá này không hề có bất kỳ hành động nào.
Chúng chỉ cúi đầu, đứng yên, nhìn chằm chằm vào Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên.
Không biểu cảm, không nói năng, chỉ đơn thuần, rất thuần túy, nhìn chằm chằm.
Đây chính là ô nhiễm tinh thần sao?