Dương Duệ nói: “Nếu đệ thích ăn thì lần sau bảo người ta xách một thùng mang đến phủ của đệ.”
Cảnh Trần giơ ngón cái lên: “Ý hay đấy, nhưng mà huynh phải gửi kèm cả đầu bếp nấu cá qua đó luôn mới được.”
Dương Duệ liền bật cười: “Chuyện đó thì có gì khó?”
Cảnh Trần cười hì hì: “Thôi, vừa rồi ta chỉ đùa với huynh thôi. Nếu thật sự mang tới, cha ta nhất định sẽ hỏi đông hỏi tây, cuối cùng còn phải nghĩ cách trả lại ân tình cho phủ Tuần phủ, phiền lắm. —"Nếu ta thèm ăn, trực tiếp đến tìm huynh là được rồi.”
Đối với Cảnh Trần mà nói, một khi “máu diễn” nổi lên thì y rất giỏi đóng kịch. Biểu cảm và giọng điệu của y vừa ngây thơ chân thành, lại vừa có chút tự nhiên thoải mái không giữ khoảng cách, khiến Dương Duệ cảm thấy quan hệ giữa hai người gần gũi hơn nhiều.
Nhìn thấy nụ cười của Cảnh Trần , hắn lại có ảo giác như thể được chính đệ đệ mình tha thứ vậy.
Hai người vừa nói chuyện vừa trò chuyện rôm rả, Tống Cảnh Trần không kìm được mà than phiền với Dương Duệ rằng cha mình là người đầu óc cứng nhắc, lần trước phát hiện y cất giấu tiền riêng liền tra hỏi tiền từ đâu mà có. Không chịu nổi gia pháp của cha, y đành khai thật. Cha y không những tịch thu toàn bộ số tiền, mà còn cảnh cáo y không được dính dáng gì tới chuyện buôn bán muối nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT