Cuộc đời của hắn đáng lẽ phải là hoàn hảo, chỉ có đệ đệ là nút thắt trong lòng mà hắn không thể gỡ bỏ, nếu như đệ đệ còn sống, mọi thứ mới là hoàn hảo.
Cái ao từng nhấn chìm đệ đệ hắn giờ đã được lấp đầy, nhưng lòng Dương Duệ mãi mãi trống rỗng, đến nỗi sự xuất hiện của Tống Cảnh Trần khiến hắn có một suy nghĩ, rằng đệ đệ hắn đã chuyển thế đầu thai!
Khi thấy Tống Cảnh Trần bước vào phòng, trên mặt Dương Duệ xuất hiện một nụ cười hiếm thấy, chỉ tay về phía chiếc ghế trống bên cạnh mình, nói với Tống Cảnh Trần: “Đang định tìm người ra ngoài đón ngươi đấy, mau qua đây ngồi.”
Cảnh Trần đương nhiên không biết về quá khứ đặc biệt không ai hay của Dương Duệ. Y vốn là thiếu niên đang ở độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, đặc biệt là từ nhỏ đã thông minh, suốt quãng đường trưởng thành đến 16 tuổi luôn vượt trội, nếu nói trong cốt lõi không có một chút tự cao tự đại thì y không phải là Tống Cảnh Trần, mà phải gọi là Tống Thánh Nhân.
Vì vậy, đối với sự chú ý đặc biệt của Dương Duệ, Cảnh Trần không nghĩ nhiều, y tự thấy mình đẹp trai, thông minh, lại có tính cách dễ chịu, đã quen với việc đi đâu cũng được người khác chú ý đến.
Tống Cảnh Trần không nghĩ nhiều, nhưng Phùng Luân lại không thể không chú ý, ánh mắt thoáng chốc lóe lên. Người có thể được Dương Duệ tin tưởng, Phùng Luân tự nhận mình hiểu Dương Duệ hơn cả Dương Duệ hiểu chính mình. Dương Duệ là người cực kỳ ghen tị, như câu nói “một ngọn núi không thể chứa hai con hổ”, Dương Duệ ghét nhất là người khác chiếm mất hào quang của mình, đặc biệt là ngay trong lãnh địa của chính mình. Nhưng bây giờ…
Cảnh Trần có vẻ là một trường hợp đặc biệt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT