Sáng hôm sau, Tống Cảnh Duệ thức dậy với đôi quầng thâm nhỏ dưới mắt. Sau một đêm suy nghĩ, cậu cuối cùng cũng đưa ra quyết định của mình — đại trượng phu phải biết việc nên làm và không nên làm.
Cậu bé ngồi xuống trước bàn, nghiêm túc mài mực, lấy lại bức thư định gửi cho Trần đại nho, rồi cẩn thận thêm vào một câu ở cuối thư:
Cảnh Duệ ngu muội, không thể hiểu rõ, phụ lòng kỳ vọng của tiên sinh. Bài toán này là do đệ đệ Cảnh Trần giải ra.
Thư nhanh chóng được gửi đến phủ họ Trần.
Trần đại nho, tên là Trần Đường, tự Diên An.
Ông là cháu nội của Trần Ung — công thần khai quốc của Đại Hạ. Nổi danh từ thuở thiếu niên, đỗ tiến sĩ năm hai mươi bốn tuổi, từng đảm nhận nhiều chức vụ quan trọng như Thị Lang bộ Lại, Thị Lang bộ Hộ, Thượng Thư bộ Lễ, được hoàng đế vô cùng tín nhiệm. Khi ông xin từ quan, hoàng đế đã nhiều lần giữ lại.
Không chỉ phẩm cách cao quý, Trần Đường còn tinh thông kinh điển, thi từ ca phú, không có lĩnh vực nào không am hiểu. Chỉ riêng xuất thân và mối quan hệ của ông đã đủ khiến các học trò khao khát học tập.
Tuy nhiên, Trần Đường cực kỳ ghét việc người khác dùng quan hệ để nhờ cậy mình thu nhận học trò. Vì vậy, ông vốn không có ý định nhận Tống Cảnh Duệ. Việc đưa ra bài toán khó cho một đứa bé sáu tuổi chỉ là để làm qua loa vì nể mặt phủ Vĩnh Xương Bá.
Không ngờ rằng điều này lại mang đến cho ông một niềm vui bất ngờ. Cách giải của em trai Cảnh Duệ thực ra có nét tương đồng với phương pháp của ông, chỉ khác ở chỗ tư duy của cậu bé lại dễ hiểu hơn. Một câu nói về việc "giấu đi hai chân thừa của thỏ" đã trực tiếp chỉ ra mấu chốt của bài toán. Nghe cậu giải thích, ngay cả người không hiểu toán học cũng có thể hiểu rõ vấn đề.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT