Trong lúc ăn cơm, Thẩm Gia Nhạc chợt nhớ ra điều gì đó: “Ba mẹ, chúng ta có lẽ cũng nên mua cho Phù Phù một chiếc điện thoại, Phù Phù hôm nay đã nhận biết được không ít chữ rồi, việc học cách sử dụng điện thoại đối với em ấy cũng không khó, về sau muốn liên lạc cũng sẽ thuận tiện hơn.”

Thật ra vợ chồng nhà họ Thẩm cũng đã nghĩ đến điều này, chỉ là trước đây Thẩm Phù còn không biết chữ, dù có mua điện thoại cũng không biết cách sử dụng, nên mới trì hoãn việc này. Bây giờ vấn đề đã được giải quyết, tất nhiên họ nên chuẩn bị một chiếc điện thoại cho Thẩm Phù.

Lam Tư Tư khen ngợi Thẩm Gia Nhạc đã suy nghĩ rất chu đáo, đề xuất sau khi ăn tối xong cả nhà cùng nhau đến cửa hàng điện thoại ngoài khu dân cư để xem.

Nghe thấy quyết định mua điện thoại, Thẩm Gia Nhạc lập tức hào hứng kể cho Thẩm Phù nghe về cấu hình điện thoại, lúc thì nói nên mua một chiếc có hiệu năng tốt để tiện chơi game, lúc lại nói nên chọn chiếc có độ phân giải cao để sau này Phù Phù có thể gửi nhiều ảnh hơn, nhìn thấy ảnh của Phù Phù gửi ba mẹ đi làm cũng có thêm động lực làm việc.

Anh không hề nhắc đến động lực làm việc của mình, tỏ ra quyết tâm sống nhờ vào ba mẹ.

Thẩm Phù nghe mà chợt thấy hơi bối rối, đại khái cậu biết điện thoại là thứ mà mỗi người đều có trong tay, hình vuông, sẽ phát sáng và phát ra âm thanh, có thể dùng để duy trì liên lạc với người khác.

Trong thế giới của quái đàm, khi cậu đi làm nhiệm vụ cũng đã sử dụng những thứ tương tự, chỉ là điện thoại hiện đại rõ ràng là có chức năng phức tạp hơn, bởi mỗi khi cậu xem tin tức, Thẩm Gia Nhạc sẽ chăm chú vào màn hình nhỏ của điện thoại, không ngừng chạm vào nó và thỉnh thoảng phát ra tiếng cười.

Nhà họ Thẩm không ai mắc chứng trì hoãn cả, sau khi ăn xong cơm, cả nhà cùng nhau dọn dẹp bếp rồi xuống lầu.

Cả gia đình bốn người vốn đã là một khung cảnh đẹp rất nổi bật, khi đi qua quảng trường nhỏ nơi mọi người tụ tập, tất nhiên là sẽ không tránh khỏi sự chú ý của người khác.

Phần lớn mọi người ở đây là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Phù, trong lòng không khỏi thầm nghĩ rằng Thẩm Phù quả thực vừa liếc nhìn một cái là đã biết chính là con nhà họ Thẩm, đôi mắt hạnh long lanh đẹp đẽ, sống mũi cao ráo, thừa hưởng gen tốt từ ba mẹ.

Trong những ánh nhìn này có sự tò mò cũng đâu đó mang theo ý đánh giá, nhưng chủ yếu vẫn là thiện ý.

“Thẩm Sơn Hải, cả nhà định đi đâu thế?” có người hỏi.

“Chúng tôi định đi chọn một chiếc điện thoại cho Phù Phù, bác biết ở gần khu dân cư chúng ta có cửa hàng điện thoại nào đáng tin cậy không?” Trầm Sơn Hải rất tự nhiên hỏi lại.

“Cửa hàng điện thoại à, tôi cũng không biết chỗ nào đáng tin cậy hết, nhưng dù sao cũng đừng đến cửa hàng đối diện cổng phía đông kia, lần trước tôi mua điện thoại ở đó, về nhà con gái tôi kiểm tra giúp, giá còn cao hơn cả trăm so với cửa hàng trực tuyến gì đó, suýt nữa làm tôi đau lòng chết mất rồi.”

Nhớ lại chuyện trước đây, lúc này nhắc lại đối phương vẫn còn vẻ tức giận.
Trầm Sơn Hải gật đầu: “Thế à, vậy chúng tôi biết rồi, cảm ơn bác đã nhắc nhở.”

Khi cả nhà họ Thẩm đã đi xa, ông Vương chợt tỏ ra khinh thường, chế giễu: “Còn mua điện thoại nữa, cái thằng nhỏ kia nhìn là biết đầu óc không sáng suốt gì rồi, gặp người còn không biết chào hỏi, mua điện thoại cũng chẳng biết dùng, chỉ là lãng phí tiền mà thôi.”

“Ông Vương, lời này không nên nói bừa bãi đâu, chúng ta đều là hàng xóm mà...” có người khuyên nhủ.

“Tôi nói bừa bãi cái gì, trong số các cô các chú ở đây ai đã thấy thằng nhỏ họ Thẩm kia mở miệng nói chuyện chưa?” Ông Vương khẳng định.

Qua một lúc, đám đông trở nên yên lặng.

Họ và Thẩm Phù nhiều nhất cũng chỉ gặp nhau hai lần, thực sự chưa từng nói chuyện với Thẩm Phù.

Đúng lúc này, bà Lý bĩu môi cười lạnh một tiếng: “Tôi đã gặp rồi, lúc trưa hôm nay tôi gặp Phù Phù và anh trai ra ngoài ăn cơm, cháu nó còn chủ động chào hỏi tôi nữa kìa, trông cậu bé thật là tốt, ông Vương nếu cứ nói bừa bãi như vậy, cẩn thận Sơn Hải nghe thấy lời đồn đại, sẽ tìm đến nhà ông đấy!”

Bà Lý có mối quan hệ tốt với nhà họ Thẩm và cũng rất quan tâm đến Thẩm Phù, thấy ông Vương nói xấu người khác mà không cần suy nghĩ, bà ấy đương nhiên phải lên tiếng bảo vệ.

Bị bà Lý cho một hồi phản bác, ông Vương chợt cảm thấy mất mặt, nhanh chóng dắt cháu trai rời khỏi quảng trường, vẻ mặt cũng rất chán chường.

Loại trừ cửa hàng ở cổng phía đông ra, gia đình Thẩm Phù bắt đầu tham quan các cửa hàng khác, không lâu sau họ đã chọn được một chiếc điện thoại của một thương hiệu nổi tiếng. Thẩm Sơn Hải thăm dò hỏi về việc giảm giá, chủ cửa hàng cũng vòng vo bảo không thể giảm giá, cuối cùng giao dịch thành công với giá ‘chủ cửa hàng chịu lỗ’ giảm hai trăm.

Khi Thẩm Sơn Hải thanh toán, Thẩm Phù cố ý liếc nhìn màn hình thanh toán, ngay lập tức cả người cậu đều ngẩn ngơ.

Chiếc điện thoại nhỏ bé như vậy, mà giá tới năm nghìn!

Hôm nay cậu vô tình nhìn thấy biển tuyển dụng ở cửa hàng lẩu, mức lương trung bình cũng chỉ khoảng năm nghìn.

Một chiếc điện thoại như vậy, thực sự tương đương với một tháng lương của người lao động bình thường đó.

Ban đầu Thẩm Phù muốn hỏi xem có chiếc nào rẻ hơn không, nhưng chưa kịp mở miệng, Thẩm Sơn Hải đã vui vẻ thanh toán xong, lại đưa chứng minh nhân dân của Thẩm Phù cho chủ cửa hàng, nhờ đối phương giúp làm một chiếc sim điện thoại.

Thẩm Phù: “...”

Bỗng nhiên cậu cảm thấy gia đình này đang trên bờ vực nguy hiểm, có lẽ không cần đợi đến cuối tháng, họ đã phải bắt đầu cạp đất ăn rồi.

Theo lời anh cậu kể lại, thu nhập của ba mẹ đều ở mức năm con số, còn Thẩm Gia Nhạc dù miệng nói có công việc làm thêm lương cao, nhưng nửa tháng qua, Thẩm Phù chưa từng thấy Thẩm Gia Nhạc bước ra khỏi nhà để đi làm, rõ ràng công việc làm thêm của anh rất không ổn định, do đó thu nhập cũng gần như có thể bỏ qua không tính.

Ồ... không phải là không tính, Thẩm Gia Nhạc còn phải dựa vào ba mẹ, vậy nên thu nhập của anh có thể tính là số âm.

Từ khi trọng sinh đến nay, đây là lần đầu tiên Thẩm Phù cảm thấy mọi chuyện có vẻ khó khăn, cậu bắt đầu lo lắng cho vấn đề sinh kế của gia đình này rồi.

Cậu, với tư cách là một người có năng lực đặc biệt, một tháng không ăn không uống cũng không phải là không thể, nhưng rõ ràng mọi người trong gia đình cậu đều là người bình thường, không có cơ thể phi thường như cậu.
Kế hoạch kiếm tiền, không thể chần chừ nữa.

Thẩm Phù nghĩ vậy, hàng mi dài của cậu chớp chớp.

Nhưng nỗi lo lắng này trong mắt người khác chỉ là Thẩm Phù đang mơ mơ màng màng.

Gia đình ba người vẫn không biết rằng họ đã khiến Thẩm Phù lo lắng vì tiêu tiền hoang phí thế nào, lúc này họ còn đang bàn luận xem có nên tiện thể ghé cửa hàng quần áo mua vài bộ đồ mới cho Thẩm Phù hay không.

Đến khi chủ cửa hàng làm sim điện thoại xong và trả lại điện thoại thì trăng đã treo cao vút trên bầu trời.

Trong gia đình, Thẩm Sơn Hải là người có thời gian làm việc ít tự do nhất, thỉnh thoảng phải làm ca đêm, là một nô lệ công việc đích thực trong miệng hàng xóm.

Dù sao, bất kỳ hàng xóm nào nhìn thấy một người cầm cặp tài liệu, uể oải như thể bị ném vào máy giặt lăn qua lăn lại cũng sẽ để lại ấn tượng sâu đậm.

Lúc này, Thẩm Sơn Hải đã mệt mỏi, đầu nghiêng tựa vào vai Lam Tư Tư mơ màng.

Lam Tư Tư đau lòng vuốt nhẹ má của chồng mình, nghĩ thầm, có lẽ tháng sau mình sẽ phải báo mức lương cao hơn một chút, để Thẩm Sơn Hải đổi công việc khác.

Lam Tư Tư, với tư cách là một quái đàm, muốn lấy của cải từ những quái đàm khác là chuyện quá dễ dàng, nhưng nguồn gốc của những của cải này rõ ràng không thể qua mắt được, không thể đi con đường sáng sủa, cũng không tiện nói với chồng con, nhưng nhìn thấy Thẩm Sơn Hải vì công việc mà mệt mỏi như vậy, bà thực sự không đành lòng.

“Sơn Hải à, sao anh không đổi một công việc khác nhỉ.” Giọng Lam Tư Tư trầm tĩnh, rõ ràng là đã suy nghĩ kỹ lưỡng.

Thẩm Sơn Hải tựa vào vai bà, ban đầu còn buồn ngủ không chịu nổi, nghe thấy lời này liền tỉnh táo hẳn, não bộ hoạt động điên cuồng.

Liệu bản thân có lộ ra điều gì… để vợ phát hiện công việc của mình có vấn đề không? Vợ muốn mình đổi công việc khác vì lo lắng cho sự an toàn của mình sao?

Ánh sáng mờ mịt lướt qua kính mắt của Thẩm Sơn Hải, đang do dự không biết nên nói thế nào, thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lam Tư Tư lại vang lên bên tai: “Anh xem, bây giờ mới hơn tám giờ mà anh đã buồn ngủ không chịu nổi rồi, chắc chắn là công việc quá mệt mỏi, những bức ảnh gần đây của em chụp đều không tồi, giá trị đơn hàng cũng tăng lên, anh không cần phải chịu quá nhiều áp lực đâu.”

Thẩm Sơn Hải thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trái tim ông cũng tràn ngập tình yêu thương vô hạn.

Hóa ra vợ ông chẳng hề phát hiện ra điều gì, chỉ đơn giản là thương xót cho ông mà thôi.

Ông không nhịn được cọ đầu vào vai Lam Tư Tư, sau đó nói: “Anh không sao, chỉ là hôm nay đi công tác ngoại ô hơi mệt mỏi, thường ngày thực ra cũng ổn.”

Lam Tư Tư nửa tin nửa ngờ: “Thật không?”

“Dĩ nhiên rồi.” Thẩm Sơn Hải cười mỉm.

Hai người dựa đầu vào nhau, ngồi trước ghế sofa cùng nhìn về phía Thẩm Gia Nhạc và Thẩm Phù đang ngồi.

Lúc này, Thẩm Gia Nhạc đang chỉ cho Thẩm Phù những lưu ý khi sử dụng điện thoại, hướng dẫn từng bước rất tỉ mỉ và chu đáo.

Nhìn thấy hai anh em hòa thuận như vậy, Lam Tư Tư và Thẩm Sơn Hải liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được mà cùng lúc nói: “Bây giờ như thế này... thật tốt.”

Con trai của họ, đứa trẻ Phù Phù này đã tỉnh lại rồi, và không để lại bất kỳ di chứng nào, là một đứa trẻ rất khỏe mạnh.

Cả gia đình họ quây quần bên nhau, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy cùng một vầng trăng sáng.

Đến khi tìm hiểu xong xuôi việc với chiếc điện thoại, Thẩm Gia Nhạc lập tức đăng ký cho Thẩm Phù một tài khoản Wechat, và ngay lập tức kéo người vào nhóm chat gia đình.

Khi dòng chữ “Phù Phù đã tham gia nhóm chat” hiển thị trên màn hình điện thoại, khoé mắt cả ba người không hiểu sao lại chợt ươn ướt.

Thẩm Phù vừa nhận được điện thoại, cũng muốn gửi gì đó, cậu liền cầm điện thoại từ từ nhập tin nhắn, câu chữ chưa viết xong, đã thấy trong nhóm chat có thêm vài khoản chuyển tiền chỉ định, ba mẹ và anh trai cậu đều nhìn cậu với ánh mắt tràn đầy mong đợi: “Phù Phù mau nhận lì xì đi, sau này ra ngoài mua sắm cũng có thể dùng điện thoại để thanh toán.”

Số tiền chuyển khoản không nhiều cũng không ít, cộng lại cũng được vài nghìn.

Thẩm Phù nhấn nhận tiền, nghĩ rằng mình sẽ tiết kiệm tiền trước, đến cuối tháng cả nhà cần tiền thì có thể lấy ra để cứu nguy.

Cả nhà đi thành hai hàng trên con đường nhỏ về nhà, vầng trăng tròn vàng óng ánh treo lơ lửng trên ngọn cây, gió đêm thổi qua mang theo hơi lạnh, thổi đến làm cành cây lay động, bóng cây trên mặt đất cũng theo đó mà lung lay loạn xạ.

Trong ánh đèn sáng rực của thành phố, giữa những tòa nhà cao tầng và dòng xe cộ tấp nập, con người thực sự dễ cảm thấy cô đơn và không nơi nương tựa, hơn nữa bây giờ là đầu thu, thời tiết chuyển lạnh, cảm giác cô đơn càng thêm sâu sắc.

Trước kia, khi Thẩm Phù chưa tỉnh lại, ba người nhà họ Thẩm sau khi tụ tập ăn uống về muộn thường sẽ nghĩ đến Thẩm Phù vẫn nằm trong bệnh viện, lúc đó, niềm vui trong bữa tiệc dù nhiều đến mấy cũng hóa thành lưỡi dao, đâm vào trái tim họ, nổi nhớ nhung người thân càng sâu đậm.

Nhưng bây giờ, Thẩm Phù đang đi cùng họ, cái đầu bông xù nhìn qua nhìn lại, như một chú chim non vừa nở từ vỏ trứng, tò mò quan sát thế giới xung quanh.

Niềm vui gia đình đoàn tụ càng thêm ngọt ngào, như mật ong vàng bao phủ lấy trái tim.

Bỗng nhiên, Thẩm Phù dừng bước, chỉ tay vào một điểm trắng trong dải phân cách xanh, nói với vẻ tò mò: “Hình như có thứ gì đó đang chuyển động bên trong kìa.”

Theo tiếng nói của cậu, điểm trắng đó lập tức ngừng rung động, như thể chỉ là một chiếc túi nilon bị gió thổi.

Bước chân Thẩm Phù đi lên muốn điều tra xem sao.

Ban đầu Thẩm Gia Nbạc còn tưởng là có cảnh vui để xem, không nhận ra điều gì, nhưng đột nhiên sắc mặt đột nhiên thay đổi, vươn cánh tay dài chắn trước mặt Thẩm Phù, nói lấp liếm: “Chỉ là một chiếc túi nilon thôi, không có gì đáng xem, chúng ta đi thôi.”

“Nhưng nó vừa mới chuyển động.” Thẩm Phù kiên quyết khẳng định.

“Gió thổi đấy.” Giọng điệu Thẩm Gia Nhạc nói chắc chắn, vòng tay qua vai Thẩm Phù không cho phép phản đối, rồi dẫn người đi về phía trước, mặt mày cười xoa: “Nào, chúng ta về nhanh thôi, anh thấy hơi lạnh rồi.”

Thẩm Phù bị Thẩm Gia Nhạc dẫn đi, vẫn còn bán tin bán ngờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa những bụi cây màu mực xanh, điểm trắng kia thực sự không hề động đậy, yên lặng như con gà.

Mình thật sự đã nhìn nhầm rồi chăng? Thẩm Phù thầm nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play