Ngày thường Giang Nguyên không nói nhiều như Giang Kỳ và Giang Quả Quả, cũng ổn trọng hơn bọn họ, nhưng trong nhà thiếu vắng cậu ấy, mọi người cảm thấy thiếu thiếu gì đó, không khí trở nên quạnh quẽ hơn không ít. Trong nhà vốn có ba đứa trẻ, bây giờ chỉ còn có hai, thỉnh thoảng Giang Quả Quả sẽ vào phòng của anh hai ngồi, nhìn vào bàn sách chỉnh tề, gọn gàng, cô bé thật sự có chút cô đơn.
Nhưng thời gian cứ theo lẽ thường mà trôi qua.
Nếu Giang Nguyên muốn về nhà thì phải hao phí một ít thời gian chuyển tàu, cũng không tính là quá vất vả. Nhưng Giang Nguyên rất ít trở về, cậu thiếu niên mười lăm tuổi đã xem bản thân là một người đàn ông trưởng thành, ghi tạc lời hứa với anh cả dưới đáy lòng, nhất định sẽ nỗ lực gấp đôi, sau khi tốt nghiệp trở thành một người công an chân chính phục vụ cho nhân dân.
Trong nội dung thư Giang Nguyên viết gửi về nhà có nói người chậm thì cần bắt đầu sớm.
Nhưng trên thực tế, Ninh Kiều mới không cho rằng Giang Nguyên ngốc, chỉ là năm đó mẹ cậu ấy quả quyết dứt áo ra đi tạo thành một ít bóng ma tâm lý cho cho cậu ấy, hơn nữa mấy năm sau lá thư giả của Tô Thanh Thời kia khiến cậu ấy chịu đả kích sâu sắc, hoài nghi bản thân.
Nhưng bây giờ, tất cả đều đã qua. Giang Nguyên bước ra khỏi bóng ma và tiếc nối của năm đó, tìm được phương hướng, chân chính trở thành tấm gương cho em trai và em gái.
——————————————
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT