Minh Trạch khiếp sợ nhìn mọi chuyện trước mắt này, trong đầu đầy nghi hoặc, nhưng cậu ta cũng không hỏi gì, chỉ gật đầu đáp vâng dạ, rồi cẩn thận chú ý mọi cử chỉ của Kim sư bá.
Chẳng mấy chốc trời đã sáng, trong gian phòng này vẫn trước sau tĩnh lặng không tiếng động, khi ánh hoàng hôn đầu tiên ló rạng, rốt cuộc Lâm Đàm Đàm cũng tiến vào được thi thể đã chết lâu ngày.
Sau đó lại im bặt không có động tĩnh.
Kim sư bá nói: “Thân thể này... đã chết lâu ngày, có thể tỉnh lại hay không cũng là một vấn đề, cho dù có tỉnh lại được thì khả năng cao cũng chỉ là cái xác không hồn.”
Diệp Tiêu chống hàm dưới nhàn nhạt lên tiếng: “Vậy cô ta còn có thể lần nữa chui ra khỏi thân thể kia không?”
Dường như anh cũng không thèm để ý chút nào đến việc thân thể đã từng là người mình yêu này sẽ biến thành dạng gì, kể từ khi Lâm Đàm Đàm rời đi, khi nhiệt độ thân thể này dần dần nguội lạnh, thì trong mắt anh giá trị của thân thể này đã không khác gì một thân cây cục đá.
Giọng nói Kim sư bá nặng nề, thành thật trả lời: “Với kinh nghiệm của ta, nếu không có ai trợ giúp thì không có khả năng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play