Lời này vừa ra, biểu tình của những người tham dự hội nghị đều có chút cổ quái.
Tư lệnh trưởng Phạm ngồi ghế thủ tọa nhàn nhạt nói: “Diệp Tiêu đã giải nghệ.”
“Cái gì? Giải nghệ!” Người đặt câu hỏi người nọ vừa kinh ngạc vừa tiếc nuối, “Nhân tài như vậy sao lại để cậu ta giải nghệ.” Người đặt câu hỏi hiển nhiên không chú ý đến những tin tức nhỏ như vậy, trong hệ thống quân đội của bọn họ, tin tức bảy người Diệp Tiêu giải nghệ đã lan truyền từ lâu, có rất nhiều người biết chuyện này.
Tên Diệp Tiêu này vẫn rất nổi tiếng, người biết đến tên anh lại càng nhiều, người thế hệ trước biết đến là vì thân thế của anh, người trẻ tuổi biết đến anh vì tốc độ thăng chức nhanh như tên lửa của anh. Tuy rằng cảm thấy kỳ quái vì sao anh lại giải nghệ vào lúc này, người biết chút nội tình liền đoán có phải là mâu thuẫn của anh với quân bộ đã trở nên gay gắt hơn rồi không, nhưng vừa thấy cấp bậc trước khi bọn họ giải nghệ, cũng xem như giải nghệ trong vinh quang, đủ loại suy đoán cũng giảm bớt.
Vừa nghe đến tên của Diệp Tiêu, mặt Mẫn Duyên Đức liền đen lại.
Những ngày tháng gần đây của hắn ta trôi qua không quá tốt, Trần Hưng không thể hiểu được mà đối xử với hắn ta mắt không ra mắt, mũi không ra mũi, đủ loại châm chọc mỉa mai, khi nên phối hợp thì không phối hợp, phàm là khi có quyết định gì, chỉ cần hắn ta không đồng ý là Trần Hưng liền đồng ý hoặc ngược lại, làm trái ý hắn ta ở khắp nơi, Mẫn Duyên Đức bị làm phiền muốn chết, đồng thời cũng khiến nhân tâm trong trận doanh của họ dao động.
Nhưng thật ra hắn ta lại không nghĩ tới chuyện này có quan hệ gì với Thái Thành Lương, chỉ cho rằng Thần Cơ khiến Trần Hưng hoa mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play