Mẫn Duyên Đức tuy rằng ở cùng trận doanh với Trần Hưng, quan hệ mật thiết, nhưng trong tay hai người đều có thế lực và địa bàn của riêng mình, chẳng qua là địa bàn cách ai tương đối gần mà thôi, mà hiện tại, Thần Cơ lại bay đến bên địa bàn của Trần Hưng.
Mẫn Duyên Đức cảm thấy không tốt, phái người qua hỏi, nhận được câu trả lời là, chiếc Thần Cơ kia là cháu ngoại của Trần Hưng dùng chính bản lĩnh của mình thu vào tay, là vật tư hữu của hắn, có quan hệ gì với Mẫn Duyên Đức.
Mẫn Duyên Đức tức giận đến nổi trận lôi đình, nhất thời đã quên nghĩ cháu ngoại của Trần Hưng yên nào, tự mình chạy tới muốn nói lý lẽ.
Trần gia bởi vì Thái Thành Lương trở về mà hỉ khí dương dương, Thái Thành Lương nói trên đường gian nguy, gặp phải hai đàn chim biến dị, pháo năng lượng bị hỏng chưa sửa, may là mọi người kịp thời mở lồng năng lượng, lúc này mới tránh được một kiếp.
Trần Hưng nhìn cháu ngoại khác xa trong trí nhớ, an ủi: “Trở về liền hảo, trở về liền hảo, ông ngoại không có bản lĩnh, vô pháp đi cứu con, Diệp Tiêu kia cầm tù con nửa năm, ta nhất định phải bắt hắn trả giá đại giới!”
Trần Hưng đã hơn 60 tuổi, sau mạt thế thức tỉnh dị năng, lập tức trẻ ra mười mấy tuổi, khí thế trên người càng thêm uy phong, hai mắt mở to trừng trừng, có thể đem người ta hù chết.
Nếu là Thái Thành Lương ban đầu, hắn đương nhiên sẽ thật cao hứng nghe câu nói đó, nhưng hiện tại hắn không phải, hắn là người đã bị tẩy não, người mà hắn căm hận nhất lúc này đã biến thành Mẫn Duyên Đức, lúc này nghe Trần Hưng nói như vậy, hàm răng cắn chặt: “Ông ngoại, Diệp Tiêu tự nhiên không thể buông tha, nhưng đầu sỏ gây tội lại là một người khác?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT