5.

“Cô làm gì ở đây?”  

Hồi ức chấm dứt, có người gọi tôi.  

Bạch Hề Nhu, nữ minh tinh đang nổi đình nổi đám.  

Tác phẩm “nổi tiếng” nhất của cô ấy là những tin đồn tình cảm với Dư Tư Lễ.

Hai người họ là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau. Bạch Hề Nhu debut không lâu, Dư Tư Lễ đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều.  

Cư dân mạng đặc biệt thích kiểu couple “đồng cam cộng khổ từ khi chưa nổi tiếng” này.  

Trợ lý của Bạch Hề Nhu ôm một chồng mấy chục ly trà sữa, có vẻ định chia cho mọi người.

“Hỏi cô đấy, cô làm gì ở đây?”  

Cô ta cao ngạo nhìn tôi.  

Thật ra, tôi đến để gặp đạo diễn âm nhạc, chẳng qua tình cờ trùng với buổi tụ tập hôm nay.  

Nhưng tôi chẳng cần phải giải thích với cô ta.

Tôi nói: “Đây là trường cũ của tôi, tôi không được đến sao? Ngược lại, Bạch tiểu thư, cô học ở trường phụ thuộc mà, sao lại đến trường chúng tôi?”  

“Dư Tư Lễ bảo tôi đến để bầu bạn với anh ấy.”  

Bạch Hề Nhu vuốt tóc, cố tình để lộ chiếc nhẫn trên tay.  

Thấy tôi nhìn, cô ta cười nói: “Cái này à, là nhẫn đính hôn của tôi và Dư Tư Lễ.”

Tôi lặng người: “Chúc mừng.”  

“À đúng rồi, tôi từng hỏi Dư Tư Lễ xem có muốn mời cô dự đám cưới không.” Cô ta mỉm cười: “Nhưng anh ấy nói, anh ấy vẫn còn hận cô. Lúc chia tay, cô ngoại tình, còn leo lên giường của em trai anh ấy.”  

Tôi mím môi không nói.

“Dư Tư Lễ ghét nhất là đứa em cùng cha khác mẹ đó, vậy mà cô lại ngoại tình với nó. Không chỉ vậy, cô còn nói thẳng rằng cô chỉ coi Dư Tư Lễ là kẻ thay thế cho đứa em đó.  

Anh ấy bị cô kích động đến mức suýt mất mạng.  

May mà giờ đây anh ấy đã vượt qua được, chúng tôi đang rất hạnh phúc.”  

Tôi gật đầu cứng nhắc: “Ồ.”

“Nhưng cô thì sao? Nghe nói sống không tốt lắm nhỉ? Đáng đời, báo ứng cả thôi.”  

Việc hạ thấp tôi dường như mang lại niềm vui lớn cho Bạch Hề Nhu.  

Cô ta mang giày cao gót, đắc ý bước đi.  

Vì sự xuất hiện của cô ta, lớp học tràn ngập tiếng cười nói rôm rả.

Cách một bức tường.  

Hành lang chỉ còn lại tôi, và chiếc bàn cũ của mình.  

Tôi giả vờ như trên mặt bàn có phím đàn, bắt đầu chơi một bản nhạc không lời.  

Chơi quá nhập tâm.  

Nên tôi không nhận ra Dư Tư Lễ đã bước ra từ lúc nào.  

Anh mặc đồng phục, đứng trước cửa lớp học.

Gió thổi qua, làm vạt áo đồng phục bay lên. 

Anh nhìn về phía tôi, trong ánh mắt không còn chút sáng ngời nào của năm ấy.  

Chỉ một ánh mắt.  

Anh xoay người rời đi.  

6.

Sau khi bàn công việc xong với đạo diễn âm nhạc, tôi rời đi.

Đến tận chiều tối, tôi chợt nhận ra có một tập tài liệu bị bỏ quên trong ngăn bàn.  

Khi quay lại lớp học, mọi người đã giải tán hết rồi.  

Nhưng vẫn còn một người chưa đi.  

Dư Tư Lễ đang gục xuống bàn, trông như đang ngủ.  

Các trợ lý đều không có mặt.

Đầu anh gối lên cánh tay, những ngón tay buông thõng chạm vào lưng ghế của tôi.  

Chiếc bàn và ghế của tôi, không biết lại bị ai đó mang trả về chỗ cũ.  

Cảnh tượng này khiến tôi khựng lại một lúc. 

Chàng trai, đồng phục, ánh hoàng hôn.  

Khung cảnh như chồng chéo lên quá khứ.

Nhưng tôi biết rất rõ, chúng tôi đều đã thay đổi.  

Tôi bước nhẹ nhàng qua, không muốn làm anh thức giấc.  

Tập tài liệu không còn trong ngăn bàn.  

Chẳng lẽ đã bị cô lao công dọn đi?  

Tôi đứng dậy, định rời đi, thì bị ai đó giữ lấy cổ tay.

Dư Tư Lễ kéo tôi lại, từ từ ngẩng đầu lên.  

“Đang tìm cái này à?”  

Giọng anh lạnh lùng.  

Anh lấy tập tài liệu từ ngăn bàn của mình ra.  

“… Cảm ơn.” Tôi cầm lấy, chuẩn bị đi ngay.  

“Đợi đã.”

Dư Tư Lễ nheo mắt, khẽ nhếch môi, vẻ mệt mỏi.  

— Ngay cả động tác quen thuộc này, cũng chẳng khác gì năm năm trước.  

“Lý Lễ, tôi đã giữ tài liệu giúp cô, một câu cảm ơn là xong sao?”  

Tôi im lặng.  

Dư Tư Lễ chậc lưỡi: “Cô bây giờ đến cả nói chuyện cũng không dám, gan nhỏ đi nhiều rồi.”

“Mẹ anh dạo này thế nào?”  

Tôi mở miệng, lại hỏi một câu như vậy.  

Dư Tư Lễ có chút ngạc nhiên, nhưng không nghĩ ngợi nhiều.  

“Bà vẫn khỏe. Gần đây có chương trình thực tế mời hai mẹ con tham gia.”

Mẹ của Dư Tư Lễ, tên là Trần Lan, là một ca sĩ nổi tiếng, luôn được biết đến với hình ảnh “đức hạnh và tài hoa.”  

“Hết chuyện để hỏi rồi?” Dư Tư Lễ nói. “Vậy để tôi hỏi.”  

Anh ngồi xuống ghế của tôi, ngón tay lướt trên góc bàn có khắc chữ “Lễ”.  

“Cô có thể giải thích cho tôi, cái này có nghĩa là gì không?”

Tôi đáp: “Tên của tôi.”  

“Tên của cô? Chắc không?”  

Những ngón tay thon dài của anh chuyển xuống mặt dưới của bàn.  

Hồi đó, tôi đã khắc chữ “Lễ” trên góc bàn.  

Nhưng mặt dưới lại khắc chữ “Dư Tư”

Bí mật này, chưa ai biết đến.  

“Lý Lễ, thật ra cô thích tôi, đúng không?”  

Dư Tư Lễ ngẩng đầu, mắt anh hơi đỏ.  

“Tôi không phải là kẻ thay thế cho bất cứ ai, đúng không?”  

Anh khao khát một câu trả lời khẳng định.  

Như người sắp chết đuối, khao khát một mảnh gỗ để bám víu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play