Khi nàng nghe tiếng gọi "A Diệu" từ miệng mẫu thân, âm thanh ấy luôn ấm áp và đầy tình thương. Khi từ miệng Hạ Thanh Tiêu, nó mang theo dư vị ngọt ngào xen lẫn cay đắng. Nhưng lúc này, nghe tiếng gọi ấy từ người nam nhân trước mặt, trong lòng nàng chỉ thấy bài xích.
Mẫu thân nàng đã từ bỏ thân phận Hoàng hậu, cuối cùng cũng vì thân phận này mà mất mạng. Còn nam nhân này, chưa từng sinh thành, nuôi dưỡng nàng, lại ngồi trên giang sơn, nghiễm nhiên nhận nàng làm nữ nhi, như thể điều đó đương nhiên phải thế. Ông ta thậm chí còn lấy sự tồn tại của nàng để khỏa lấp cảm giác áy náy đối với mẫu thân, từ đó càng ngủ ngon hơn.
Nghĩ đến đây, Tân Diệu chỉ cảm thấy bất bình thay cho mẫu thân.
“A Diệu?”
Tân Diệu nhìn Hưng Nguyên Đế, nghe ông lặp lại lời vừa nói, liền trầm ngâm đáp:
“Theo những gì ta biết, Khấu cô nương để lại bốn mươi vạn tài sản ở Phủ Thiếu khanh, và việc Khấu cô nương hương tiêu ngọc vẫn cũng không thể tách rời khỏi số tài sản này. Không bằng dùng danh nghĩa của Khấu cô nương để lập thiện đường, cứu trợ thiên tai, giúp đỡ dân chúng nghèo khó. Như vậy vừa là tích đức cho Khấu cô nương, vừa có thể hỗ trợ muôn dân trăm họ đang lâm nguy.”
Hiện giờ nàng không còn thân phận của Khấu cô nương nữa, việc trực tiếp đòi lại tài sản từ Phủ Thiếu khanh rõ ràng là không có lý do chính đáng. Nhưng việc này cũng không cần làm lộ liễu, Phủ Thiếu khanh vốn đã mang tội trong lòng, chỉ cần hoàng đế lên tiếng, vì muốn giữ lấy thanh danh, dẫu đau lòng họ cũng sẽ tự nguyện giao nộp số bạc này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT