Tôi theo sau nhân viên công viên chờ một lúc, quả nhiên thấy một khoang được đánh dấu đặc biệt ở bên ngoài. Nhân viên mở cửa khoang cho tôi, việc đầu tiên tôi làm khi vào trong là ngồi xuống và chào chiếc camera đặt ngay trước mặt. Sau đó, nhân lúc vòng quay đang dần đi lên, tôi vội vàng gọi điện cho ông ngoại.
Trong khoảnh khắc xúc động thế này, tôi muốn được chứng kiến cùng ông ngoại. Thế nhưng đầu kia điện thoại lại không người bắt máy, tôi đoán có lẽ ông ngoại không có ở nhà. Tôi có chút tiếc nuối, đành phải cầm điện thoại hướng ra ngoài cửa sổ chụp vài tấm hình. Khi vòng quay lên đến điểm cao nhất, tôi có hơi hoảng loạn, thậm chí không dám nhìn ra ngoài. Trong khoang hơi lắc lư, tôi rất sợ bị rơi xuống. Với độ cao như vậy, nếu rơi thật thì đầu tôi chắc cũng vỡ nát như quả dưa hấu mất thôi.
Khi khoang từ từ hạ xuống một chút, tôi cũng dần vượt qua được phần nào nỗi sợ. Phải công nhận ngồi trên đây có thể nhìn được rất xa, chỉ là… tôi không thể nhìn thấy nhà mình. Tôi cố gắng tìm phương hướng, rồi nhìn xa xăm về phía đó, “ngoại ơi, ngoại có nhìn thấy con không? Bây giờ con đang ở rất gần bầu trời rồi này.”
Tôi thì thầm, bỗng nhiên cảm thấy ngồi một mình thế này chẳng thú vị chút nào. Khi vòng quay tiếp tục hạ xuống, tôi có thể nhìn thấy khoang phía trước. Qua tấm kính sau, tôi thấy bên trong là một đôi tình nhân. Tôi chỉ nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện với mình, biểu cảm của cô gái không thấy rõ, nhưng chắc chắn rất hạnh phúc.
Khi vòng quay hạ xuống thêm chút nữa, đôi tình nhân đó đã khuất khỏi tầm mắt, tôi cũng thu lại ánh nhìn và chuyển sang nhìn đám đông đang xếp hàng bên dưới. Đột nhiên, dường như nhìn thấy một người quen đang đứng phía sau trong đám đông bên dưới. Tôi nheo mắt lại nhìn kỹ hơn, Trác Cảnh? Đúng là anh ấy! Anh ấy đang hơi ngẩng đầu nhìn lên về phía vòng đu quay. “Trác Kỳ Lân!!” Tôi kích động hét lên, vội vã giơ tay vẫy mạnh về phía anh ấy.
Có điều hình như anh ấy không nhìn thấy tôi, tôi lại càng thêm sốt ruột, không ngừng gọi tên anh ấy. Khi cửa khoang vừa mở ra, tôi lập tức lao ra ngoài, chen qua đám người tìm quanh một lượt, anh ấy lại không thấy đâu nữa. Chuyện gì thế này?
Tôi vừa nghĩ vừa lấy điện thoại ra gọi cho dượng út, hỏi xem Trác Cảnh đã về chưa. Dượng út bị cuộc điện thoại của tôi làm cho ngẩn người, “không thể nào, thẳng bé còn đến hai năm nữa. Sao vậy, con thấy nó à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT