Đang mãi suy nghĩ tôi chợt tỉnh lại, hình như có một chuyện không được đúng lắm, “dượng út, nếu sức khỏe của anh ấy không tốt, tại sao bố mẹ anh ấy không sinh thêm một đứa con nữa?”
Việc sinh thêm một đứa con cũng chẳng phải chuyện gì khó, hơn nữa điều kiện gia đình họ lại tốt như vậy, hẳn là không phải vì sợ bị phạt tiền.
Không ngờ dượng út nghe tôi hỏi vậy lại thở dài, “có lẽ nhà dượng không có duyên với con cái. Ông trời là thế đấy, cho bạn tiền tài nhưng chưa chắc đã cho con cháu đầy đàn. Anh cả của dượng chỉ có một mình Kỳ Lân. Vốn dĩ dượng và cô út con định sinh thêm vài đứa, ai ngờ... haiz...”
Nhìn vẻ mặt của dượng ấy tôi dè dặt hỏi, “dượng út, dượng với cô... vẫn chưa có con sao?” Nếu đứa trẻ đó còn sống, chắc cũng đã bảy tám tuổi rồi.
Dượng út cười khổ lắc đầu,“vẫn chưa, thôi, đừng nhắc đến việc này nữa.”
Tôi gật đầu, thấy dượng ấy như vậy nên cũng không hỏi thêm nữa. Chẳng trách dượng út của tôi lại bị hói đầu, chắc vì lo lắng quá đây mà. Cô út của tôi năm nay cũng phải ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi rồi, nếu bây giờ sinh con thì cũng thuộc nhóm sản phụ lớn tuổi. Thật đáng tiếc, cô út là người rất tốt, sao lại không thể có con được nữa? Tôi chợt nhớ đến lời bà ngoại từng nói, bà bảo số mệnh của cô ấy không tốt, lẽ nào chính là ám chỉ việc khó có con?
Cứ nghĩ lan man như thế, đến trưa chúng tôi đã vào đến thành phố. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm vòng đu quay cao vút từng khiến mình cực kỳ chấn động cách đây chín năm. Có lẽ ký ức đã làm nó trở nên đẹp đẽ hơn rất nhiều, tôi đã bao lần kể với Hứa Mỹ Kim rằng nó to và đẹp đến nhường nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT