Vừa mặc xong quần áo, đang xuống lầu ăn sáng, cô Tâm Vân đã kéo tôi sang một bên cầu thang, "Kiều Kiều, bố con bảo là con không đi nữa, con không được nuốt lời đâu đấy."
"Buông ra." Tôi lạnh lùng nói. Cô Tâm Vân sững lại một chút sau đó mới buông tay, nhưng miệng vẫn lải nhải không ngừng, "Kiều Kiều, nếu con đi, chẳng khác nào tát vào mặt cả nhà cô lớn, cũng là tát vào mặt mũi của bố con."
Tôi không nói gì, vừa định bước xuống lầu đã nghe thấy giọng của An Kỳ vang lên sau lưng, “mẹ, nếu chị ta thật sự là người đó thì thôi đi, nhưng nếu không phải, để xem chị ta còn mặt mũi nào quay về đây nữa.”
Tôi quay người lại, nhìn An Kỳ đang khoanh tay đứng sau lưng mình, “người ta đã nói là không phải cô, vậy sao cô còn mặt dày dây dưa vào mãi thế?”
“Chị…” An Kỳ tức đến mức run người, kéo tay cô Tâm Vân bên cạnh, “mẹ! Mẹ nhìn chị ta kìa!”
Cô Tâm Vân hừ lạnh một tiếng, kéo tay An Kỳ  cố tình va mạnh vào tôi một cái, bước xuống lầu, miệng còn lẩm bẩm, “từ nhỏ đã không phải đứa dễ bảo!”
Tôi nắm chặt tay vịn cầu thang, nhớ đến lời bà ngoại, hít sâu một hơi. Được, tôi nhịn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play