Ngồi trong phòng một lúc, ông ngoại đi vào, "sao thế, Kiều Long, con đang nghĩ gì vậy? Xuống nhà đi, ăn cơm rồi."
Tôi ậm ừ một tiếng, tạm thời không muốn nói chuyện này với ông, đi theo ông ngoại ra khỏi phòng. Khi đi ngang qua phòng của bố mẹ, cửa khép hờ, tiếng nói chuyện bên trong khiến bước chân của tôi khựng lại.
"Khi nó vừa chào đời, phản ứng đầu tiên của em là muốn bóp chết nó. Rốt cuộc em đã tạo nghiệp gì mà ông trời bắt em sinh ra một đứa con như thế."
"Tuệ Quyên, em nói cái đó làm gì? Anh chỉ muốn em đối xử tốt với Kiều Kiều một chút, dù sao em cũng là mẹ của con bé. Bây giờ con lớn rồi, thế mà con bé với chúng ta chẳng khác nào người xa lạ. Chẳng phải mẹ em đã nói rồi sao, bà ấy giúp cuộc sống của gia đình mình ngày càng tốt lên, chính là vì hy vọng chúng ta đối xử tốt với Kiều Long hơn?"
"Anh tin những lời đó của mẹ em à? Em không tin. Nếu bà ấy thật sự giỏi như vậy, sao không tìm được em gái em? Bao nhiêu năm nay, chúng ta vất vả cố gắng bao nhiêu mới có thể từng bước đi đến ngày hôm nay. Em chưa bao giờ tin vào mấy chiêu trò đó của mẹ em. Lần duy nhất em tin bà ấy là khi nhờ bà ấy thêm dương thọ cho mẹ anh, cuối cùng mẹ anh chẳng phải cũng mất rồi sao? Anh nói xem, sao em có thể tin được?"
Tôi nhấc chân định bước vào thì bị ông ngoại bên cạnh kéo lại. Khuôn mặt ông đầy bất lực lắc đầu.
"Đó là mẹ của em đấy! Tuệ Quyên! Anh biết em giận mẹ mình. Dù em không tin thì anh tin. Anh không nói thêm nữa, dù sao mẹ em cũng đã mất rồi. Kiều Kiều là con của chúng ta, em phải đối xử tốt với nó một chút. Ngay cả em cũng đẩy nó ra, em nói xem con bé sẽ nghĩ thế nào đây?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT