“Kiều Long, mày tỉnh rồi.”
Tôi quay mặt lại sau đó lần nữa ngẩn người, thế mà Hứa Mỹ Kim lại ngồi trên mép kháng nhìn tôi, “mày ngủ ba bốn ngày rồi đó...”
“Gái lớn, mẹ của mày...” Vừa nhìn thấy nó tôi đã muốn hỏi dì Phụng Hà như thế nào, tôi phải kiểm chứng lại giấc mơ của mình, tôi không biết những điều nghe được trong mơ có phải sự thật hay không.
Hứa Mỹ Kim nghe tôi hỏi liền gục mặt xuống, rồi bắt đầu khóc hu hu “mẹ tao mất rồi... Kiều Long... hu hu...bố tao bảo nếu không nhờ mày....tao cũng không sống được...”
Khoảnh khắc đó, tôi nhìn nó mà chẳng biết nên nói thế nào, chỉ đành mở miệng an ủi nó “mày đừng buồn nữa”.
Hứa Mỹ Kim khịt mũi lắc đầu “tao cũng nghĩ là mình chết rồi, Kiều Long tao sợ lắm, hôm đó ngoài sông, tự dưng mẹ tao bịt miệng tao lại rồi nhấn tao xuống nước, tao cứ nghĩ tao sắp chết rồi... tao đúng là sợ muốn chết luôn...”
Tôi tròn mắt nhìn nó “ý mày là mẹ của mày muốn đưa mày đi cùng sao?” như vậy là giống y hệt với những gì bé trai kia đã nói với tôi trong mơ.
Hứa Mỹ Kim gật đầu “mẹ tao bảo tao đừng sợ, bảo tao cùng đi xuống dưới ấy với mẹ...tao....tao không muốn đi đâu, nhưng mà mẹ tao dùng sức mạnh lắm, tao đẩy không lại mẹ tao...”
Đang nói chuyện thì bà ngoại tôi bước vào, thấy tôi đã tỉnh lại vẻ mặt của bà rõ ràng thả lỏng hơn nhiều. Sau đó bà ngoại ngồi xuống cạnh Hứa Mỹ Kim, dang tay ra ôm nó “không sao rồi, không phải bà nội Mã đã nói với con rồi sao, đều qua hết rồi, không có gì phải sợ nữa cả.”
Tôi nghĩ ngợi, quả thực đúng như Hứa Mỹ Kim vừa nói, tôi ngủ lâu quá nên cảm giác đầu óc cứ lùng bùng, đối với những chuyện đang xảy ra cũng có chút khó mà tiếp nhận. Chẳng phải Hứa Mỹ Kim vẫn đang giận tôi à, sao bỗng dưng giống như không có việc gì xảy ra vậy.
Đang suy nghĩ thì Hứa Mỹ Kim đã ngước đầu lên nhìn tôi “Kiều Long này, bà nội Mã kể cho tao nghe về chuyện của mày rồi, tao biết mày không giống với mọi ngời, mày yên tâm đi, tao không nói chuyện của mày cho ai biết đâu, đây là bí mật, cả đời này tao cũng không nói ra đâu.”
Tôi có chút mờ mịt hết nhìn Hứa Mỹ Kim rồi nhìn sang bà ngoại. Tôi muốn hỏi bà ngoại tại sao mình lại khác với Hứa Mỹ Kim, nhưng ngại Hứa Mỹ Kim đang có mặt ở đây, hơn nữa tôi cũng không biết phải mở miệng như thế nào, chính tôi cũng thấy việc đó thật mất mặt.
Hình như bà ngoại nhận ra lo lắng của tôi, bà tìm cớ nói với Hứa Mỹ Kim tôi vừa tỉnh lại cần phải nghỉ ngơi, bảo nó về nhà trước. Sau đó đợi Hứa Mỹ Kim đi khuất, tôi mới không đợi được nữa mà hỏi hỏi bà “ngoại, có phải con là quái thai không, vậy nên mẹ mới không thích con, con không giống Gái lớn, con có chim nhỏ, tại sao con lại có vậy.”
Bà ngoại ngồi bên cạnh nhìn tôi “Kiều Long à, con có biết tại sao con có thể nhìn thấy những thứ mà Gái lớn hoặc những đứa trẻ khác bằng tuổi con đều không thấy được không.”
Bị bà ngoại bất thình lình hỏi sang chuyện khác tôi hơi mờ mịt không rõ, tôi lắc đầu “con không biết ạ.”
Rồi bà ngoại gật đầu “bởi vì con không giống với chúng, con khác với tất cả mọi người, vì vậy nên con mới nhìn thấy được, con biết không, con không phải quái thai mà là một đứa trẻ lợi hại hơn những đứa trẻ bình thường, con phải mạnh mẽ lên.”
Tôi đoán hẳn bà ngoại phải hiểu rõ tâm lý trẻ em lắm. Đối với mỗi đứa trẻ, trong lòng nó đều có mong muốn được khác biệt với mọi người. Vì vậy, khi bà nội nói xong những lời này, tự dưng tôi còn có cảm giác vinh dự. Cảm giác đó giống như trong một bộ phim điện ảnh, bạn tình cờ gặp một người già, rồi người già đó nói với bạn, ta thấy gân cốt của ngươi rất đặc biệt, tương lai sẽ là một cao thủ võ lâm. Ngay lập tức tôi không còn cảm thấy việc trên người mọc thêm thứ đó là điều khó xử nữa, thậm chí còn cảm thấy mọi chuyện thật tốt đẹp.
Cũng có thể vì lúc đó tôi thực sự còn quá nhỏ, vậy nên bà ngoại đã dùng một cách khác để dỡ bỏ gánh nặng tâm lý cho tôi. Tôi không biết bà ngoại đã nói với Hứa Mỹ Kim những gì, nhưng tóm lại nó đã làm lành với tôi, thậm chí còn bảo đảm sẽ giữ miệng kín như bưng.
Đương nhiên, có lẽ một nguyên nhân khác khiến nó kín miệng là vì bà ngoại tôi thực sự đối xử với nó rất tốt. Nó gần như xem nhà tôi chính là nhà của nó.
Dì Phụng Hà bị chết đuối, ở chỗ chúng tôi nếu chết bất đắc kỳ tử, hơn nữa còn là chết ở bên ngoài đều không được mang vào nhà, cũng không được tổ chức tang lễ. Vậy nên mọi người chỉ đơn giản ra bờ sông đốt giấy tiền, xem như tiễn dì ấy. Mà việc này, đến khi tôi tỉnh lại đều đã xong xuôi cả rồi.
Có điều một tối nọ, tôi nghe thấy bà ngoại nói chuyện với ông ngoại, bà bảo vì oán khí của dì Phụng Hà quá nặng nên cứ ở trong nước mãi không chịu đi, chắc chắn phải lôi theo hai ba người nữa mới chịu.
Không đến hai tuần sau, ở khúc sông đó liên tục có hai người đàn ông chết đuối. Khi được vớt lên, thi thể của họ đều trần truồng, hơn nữa hai mắt còn trợn trừng như chuông đồng. Thời gian đó, người trong thôn ai cũng nơm nớp lo sợ, bảo là dì Phụng Hà tác yêu tác quái, chỉ cần đàn ông độc thân ra ngoài bờ sông đều sẽ nhìn thấy dì ấy đang trần truồng bơi dưới sông, những người đàn ông đó mà bước xuống nước sẽ bị dì ấy bắt đi.
Bà ngoại nhìn những người đang bàn tán rồi nói “chỉ cần không ra bờ sông thì sẽ không sao cả, để ý kỹ đàn ông nhà mình, tâm thuật bất chính bị Phụng Hà bắt đi làm thế thân thì oán trách ai được.”
Thế là một thời gian rất dài người trong thôn không ai dám bén mảng ra sông, ngay cả phụ nữ không không dám ra đó giặt quần áo.
Lúc đó ngày nào Hứa Mỹ Kim cũng sang nhà tôi. Nó bảo không muốn ở nhà, bố nó ngày nào cũng chỉ biết uống rượu, say rồi thì đập phá đồ đạc trong nhà, nó sợ lắm. Hơn nữa, Tiểu Hổ em trai nó đã được cô của nó đón đi. Cô của nó bảo, em trai nó là hương hỏa của nhà họ Hứa, sợ bị chú Hứa Cương làm bị thương. Còn về phần Hứa Mỹ Kim, chẳng ai quan tâm nó sống hay chết cả.
Vì vậy thời gian đó, hai chúng tôi giống như chị em ruột ngày ngày dính chặt với nhau. Tôi còn dẫn nó lên núi tìm đứa trẻ kia, đáng tiếc là không tìm thấy. Việc này kể ra cũng thật kỳ quái.
Hứa Mỹ Kim nói mỗi khi đến buổi tối nó đều thấy rất sợ. Nó sợ dì Phụng Hà quay về dọa nó. Sau đó bà ngoại tôi phải vỗ về nó bảo, không cần sợ, bởi vì người chết đuối chính là người ngoài, thần canh cửa không cho vào nhà. Bà ngoại dặn nó buổi tối nhớ đóng cửa thật kỹ, như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng Hứa Mỹ Kim không thấy, người thấy chính là tôi. Bởi vì mỗi tối trước khi đi ngủ tôi đều phải đi vệ sinh, mà các gia đình trong thôn đều xây nhà vệ sinh ở ngoài sân, chỗ góc tường ngay gần cửa cổng. Bởi vì sự việc của dì Phụng Hà, mỗi tối đi vệ sinh tôi đều thấy sợ hãi. Hôm đó vì mải xem phim hoạt hình nên tôi đã nhịn đầy một bàng quang, vì vậy tôi rối rít gọi bà ngoại mau mau dẫn tôi đi nhà vệ sinh.
Lúc đó bà ngoại đang ở trong phòng trải chăn đệm, bà lên tiếng đáp lời tôi “con đi trước rồi bà ngoại ra ngay!”
Tôi vốn không muốn đi trước một mình, nhưng thực sự không nhịn nổi nữa. Tôi cắn răng tự an ủi mình không được nghĩ nhiều, dì Phụng Hà đâu có liên quan gì đến tôi rồi chạy xộc ra ngoài.
Thế nhưng khi tôi vừa kéo dây bóng đèn nhà vệ sinh đã nhìn thấy có một bóng người đang ngồi trên đầu tường nhà vệ sinh nhà chúng tôi, toàn thân đều là nước tong tong nhỏ xuống từng giọt. Gương mặt dì Phụng Hà trắng bệt như sáp, dì ấy nhìn thẳng vào tôi, dưới ánh đèn màu vàng, đôi tròng mắt có màu xám trắng trống rỗng, vô hồn.
Cả người tôi lạnh toát, phát run lên bần bật. Sau đó chợt cảm thấy dưới chân hơi ấm nóng, một dòng nước từ trong người tôi đang từ từ chảy xuống.
“Kiều Long...mở cửa cho tao...”
Giống như dì Phụng Hà biết tôi có thể nhìn thấy mình, nên dì ấy liền khàn giọng lên tiếng, còn giơ một tay về phía tôi.