Lời nói của dì Phụng Hà làm tôi sững ra, “có cái gì là có gì cơ”, nói rồi tôi cuống quýt định kéo quần lên.

Nhưng tay của dì Phụng Hà vẫn giữ chặt quần đùi của tôi, ánh mắt dì ấy lại nhìn xuống dưới, sau đó từ từ trợn trừng, “quái thai, mày là đứa quái thai, bảo sao mẹ mày lại ném mày đến cái thôn này...”

Hứa Mỹ Kim cũng nhìn tôi, nó nói, “Kiều Long, thì ra mày là con trai.”

Nhất thời tôi không biết phải làm sao, nhìn Hứa Mỹ Kim trân trân, “con gái đều thế này mà.”

Hứa Mỹ Kim cũng ngơ ngác nhìn tôi, “không phải, con gái là phải như thế này.”

Theo tay nó chỉ, tôi nhìn phía dưới của nó. Đó là lần đầu tiên tôi hiểu rõ một bé gái là phải như thế nào, có điều lúc đó tôi hoàn toàn không thể chấp nhận nổi. Tôi lắc đầu, “không phải, tao là con gái mà, con gái là phải như thế này.”

“Không, mày là con trai, mày lúc nào cũng gạt người, thực ra mày là con trai.” Hứa Mỹ Kim nhìn tôi, nhấn mạnh.

Dì Phụng Hà đứng bên cạnh chợt lên tiếng, dì ấy nói với Hứa Mỹ Kim, “nó không phải con trai cũng không phải con gái, nó là quái vật, đi, mẹ dẫn con đi tắm!” Nói rồi, dì ấy kéo tay của Hứa Mỹ Kim đi thẳng xuống sông.

Tôi nhìn theo hai người họ, trong chốc lát không biết phải giải thích cho bản thân mình thế nào, chỉ đành mở miệng, “Gái lớn! Tao là con gái mà!”

Hứa Mỹ Kim quay đầu nhìn tôi một cái, “mày đi đi! Tao không để ý đến mày nữa! Thế mà mày lại nói dối mình là con gái!”

Tôi sốt ruột nước mắt cũng chảy ra, chính tôi cũng không biết tại sao mình khóc. Tôi cúi đầu nhìn bên dưới của mình, càng nhìn càng thấy không đúng, thế này là, trên người tôi mọc thêm một cái giống như của Tiểu Hổ rồi?

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy cực kỳ khủng bố, sợ hãi và không biết làm sao. Phản ứng bản năng lúc đó là muốn kéo quần lên, nhanh chóng chạy về nhà hỏi bà ngoại chuyện này là như thế nào! Tại sao tôi lại không giống với Hứa Mỹ Kim!

Đợi khi quay người nhìn ra sông, bỗng dưng phát hiện có việc không ổn. Mặt sông yên ả, lặng gió, dì Phụng Hà và Hứa Mỹ Kim đều không thấy đâu cả...

Tôi lập tức kinh hoảng, vội há miệng gọi lớn “dì ơi! Dì! Gái lớn! Gái lớn ơi!!!”

Không có ai trả lời tôi, mặt sông bình lặng khiến tôi phát sợ, trực giác mách bảo rằng hại người họ bị đuối nước rồi. Bởi vì năm nào trong thôn chúng tôi cũng có trẻ con ra sông tắm sau đó bị chết đuối, nên đây cũng là một trong những lý do bà ngoại không cho phép tôi đến gần bờ sông.

Lúc đó tôi cũng không biết làm sao, vừa gào vừa chạy xuống sông, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là không được để hai người họ chết đuối. Hứa Mỹ Kim là bạn thân nhất từ nhỏ đến lớn của tôi! Đúng lúc tôi đang bước xuống nước, chợt nghe thấy sau lưng có người gọi mình “chị ơi! Chị ơi!!”

Tôi quay đầu lại thì thấy một đứa trẻ mặc yếm đỏ đang đứng đó. Nhìn qua, đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi, khuôn mặt tròn trịa rất đáng yêu, trên đầu còn thắt một bím tóc vểnh ngược lên trời. Nó nhìn tôi, không ngừng vẫy tay, “chị ơi! Chị mau quay lại đi, chị không biết bơi sẽ chết đuối đấy!!”

Tôi không kịp suy nghĩ  là trẻ con nhà ai, sao lại xuất hiện bên b sông. Tôi vẫn không ngừng bước về phía chỗ nước sâu, miệng vừa khóc vừa gào lên “không được đâu, chị không lên được, chị không để Gái lớn chết đâu! Nó là bạn thân nhất của chị mà!!”

“Nhưng mà chị ấy không thích chị!!” Đứa trẻ vẫn gọi với theo tôi, “chị ấy không muốn chơi với chị nữa! Chị mau quay lại đi!!!”

Tôi vẫn lắc đầu, “chị phải cứu nó!!”

Vừa dứt lời, mặt sông chợt cuộn lên, tôi bị hụt chân, té thẳng vào trong nước. Hai tay không ngừng chụp thả trong nước, tôi cảm giác được mình nắm được thứ gì đó, sau đó nước tràn vào mũi, rồi tôi không biết gì nữa.

Đợi tôi mở mắt lần nữa đã thấy mình nằm trên kháng đất trong nhà. Bà ngoại và ông ngoại đang đứng bên cạnh nhìn tôi, miệng không ngừng nói, “không sao rồi, không sao rồi, tỉnh lại là không sao rồi.”

Tôi nhìn bà ngoại, theo bản năng mở miệng hỏi bà, “ngoại, Gái lớn đâu.”

Hai mắt bà ngoại đỏ hoe, nhìn tôi gật đầu, “Gái lớn không sao, con nói xem đứa nhỏ này, con không biết bơi sao lại cứu được Gái lớn từ dưới sông lên thế.”

Tôi ngẩn ra một lúc, nhìn bà ngoại, “là con cứu Gái lớn hả bà?” Tôi không nhớ gì cả, ký ức cuối cùng của tôi là mình đang ở dưới sông không ngừng vùng vẫy, cực kỳ khó chịu.

Bà ngoại nhìn tôi, “vừa khéo lúc đó trong thôn có người giặt quần áo ở gần đấy, nhìn thấy con kéo Gái lớn lên bờ, đợi cô ấy chạy lại gần thì con đã ngất rồi. Ai dà, đúng là dọa bà chết khiếp, Kiều Long à, chẳng phải bà ngoại đã từng dặn không cho phép con chạy ra sông, sao con không nghe lời bà.”

“Là mẹ của Gái lớn chạy ra sông.” Tôi trả lời, rồi lại nhìn bà, “mẹ của Gái lớn đâu.”

Bà ngoại lại chẳng trả lời, một lúc sau, bà đưa tay sờ gương mặt tôi rồi nói “Kiều Long à, con ngủ thêm một giấc nữa đi, con không sao là tốt rồi.”

Tôi cảm thấy cả người nặng trịch, muốn mở miệng hỏi thêm lại không có chút sức lực nào. Tôi nhắm mắt, mơ mơ màng ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ, có một lúc tôi nghe thấy giọng nói của bà ngoại, hình như đang nói chuyện với ông ngoại, “ông sang nhà Cương Tử xem xem, giúp nó một tay.” Sau đó, tôi không biết gì nữa.

Nhưng tôi mơ thấy một giấc mơ. Tôi biết rõ mình đang nằm mơ, giống như nhiều người có lúc cũng nhận thức được bản thân đang trong giấc mộng vậy. Tôi mơ thấy mình ra bờ sông, sau đó nhìn mặt sông ngẩn người, rồi bên tai chợt vang lên giọng nói trẻ con lảnh lót, “chị ơi, em giúp chị cứu chị ấy lên rồi!”

Tôi quay lại nhìn nó, chính là đứa trẻ mặc yếm đỏ, tôi lên tiếng hỏi “là em cứu chị và Gái lớn à?”

Nó nhìn tôi cười “là em cứu đấy, em không để chị chết đâu, em thích chị lắm.”

“Thế dì Phụng Hà thì sao, em có cứu dì ấy không?” Tôi hơi sốt ruột lại hỏi tiếp.

Đứa trẻ bĩu môi, “không có, em không thích bà ấy, bà ấy muốn đưa chị và con gái mình cùng đi, con gái xuống làm bạn với bà ấy, chị thì làm bạn với con gái bà ấy, bà ấy là người xấu, bà ấy muốn hại chị.”

Tôi ngẩn ra “nói vậy là dì Phụng Hà mất rồi.”

Nó gật đầu “đúng thế, bà ấy chết rồi.”

Tôi nhìn đứa trẻ nói từ ‘chết’ bằng bằng dáng vẻ bình tĩnh như không trước mặt mình, “em là con nhà ai, sao em vừa có thể cứu chị vừa biết được nhiều thứ thế.”

Nó nhìn tôi rồi bắt đầu cười, đưa tay chỉ ngọn núi đối diện bờ sông “em ở trên núi, chị ơi, không có việc gì chị lên núi chơi với em nhé.”

“Thế em tên gì.” Tôi hỏi tiếp.

“Em không có tên.” Nó vẫn cười vui vẻ nhìn tôi. Nói rồi, nó đi thẳng về phía ngọn núi “em phải về nhà rồi, chị ơi, chị nhớ phải đến chơi với em nhé.

Tôi nhìn theo nó “này! Em bé! Sao em lại không có tên, núi lớn như vậy chị đi đâu để tìm em, này!!”

Vừa hét tôi vừa ngồi bật dậy trên kháng, miệng vẫn còn thở hổn hển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play