Chú Trác lại gần an ủi nó "An Kỳ à, ai mua cũng như nhau, tiền tiêu vặt của anh trai chỉ đủ mua một chiếc thôi, vậy nên anh trai mới mua cho chị Kiều Kiều của con, đều là di động cả mà, dùng được giống nhau hết, con mang lên trường bạn học nhất định sẽ rất hâm mộ con."
"Con một cái của nó!" An Kỳ lại còn lớn tiếng hơn. Cô Tâm Vân thấy vậy liền quay đầu lại, cười cười với tôi "Kiều Kiều, hay là con đổi cho em nhé."
Vốn dĩ tôi không định nhận, bà ngoại đã nói không được tùy tiện nhận đồ của người khác. Có điều, nhìn thấy điệu bộ của cô Tâm Vân là tôi lại tức giận, tôi hếch cằm lên, chìa di động ra trước mặt Trác Cảnh "Trác Kỳ Lân, anh giúp tôi nhét sim vào được không."
Trác Cảnh vẻ mặt đã biết tỏng tâm tư của tôi, nhướng mày "đương nhiên." Sau đó nhận lấy điện thoại, thao tác giúp tôi.
An Kỳ liền khóc rống lên. Cô Tâm Vân định nói tôi mấy câu nhưng ngại gì đó lại thôi, chỉ đành nhẹ giọng vỗ về An Kỳ "ai dô dô, điện thoại này cũng giống y hệt mà, màu hồng hợp với con gái mẹ biết mấy."
Tôi cũng không biết mình bị chạm sợi dây nào, nặn ra một nụ cười cực kỳ rạng rỡ nhìn Trác Cảnh "mắt nhìn của anh tốt thật đấy, sao anh biết tôi thích màu bạc thế, màu bạc đẹp ghê."
Tôi vừa dứt lời, An Kỳ lại càng khóc to hơn, trong lòng tôi âm thầm sảng khoái không ít, tưởng Mã Kiều Long tôi là người dễ ăn hiếp à.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT