Đây hẳn là cảnh tượng đẫm máu nhất trong hai mươi năm cuộc đời tôi. Tôi không nỡ nhìn, cố gắng trong vô vọng để ngăn cản Lưu Cảnh Khang, nhưng cuối cùng chỉ có thể bịt mắt mình lại, trong không khí vang lên một tiếng "rắc", sau đó là tiếng hét thảm thiết của Phương Tuyết Mai. Đây chắc chắn là tiếng hét thê lương nhất, đau đớn đến mức khiến một người đang hôn mê cũng phải tỉnh dậy.
Khi tôi lấy hết can đảm nhìn lại Phương Tuyết Mai, dì ấy đang ôm miệng mình, gương mặt đau đớn tột độ, thân thể co quắp lăn lộn trên giường, máu không ngừng trào ra như suối qua các kẽ tay.
“Ha ha ha ha~~~” Bên tai tôi lại vang lên tiếng cười của Lưu Cảnh Khang. Gã cầm trên tay nửa đoạn lưỡi màu hồng nhạt, nhìn Phương Tuyết Mai đang quằn quại trên giường, "mày đi nói đi, đem hết bí mật trong nhà ra nói đi! Mẹ nó, tao chịu đựng mày đủ rồi! Tao bị rối loạn chức năng tình dục, không phải cũng do mày à? Vì muốn có con, mày canh đúng giờ mỗi tháng để bắt tao làm chuyện đó, tao bị ám ảnh luôn rồi! Mày nói tao không được, mẹ nó tao với người khác thì được, chỉ với mày là không được!”
Phương Tuyết Mai đang đau đớn rên rỉ trên giường bỗng bật dậy, “phụt!” một ngụm máu tươi phun đầy mặt Lưu Cảnh Khang. Trong ánh mắt dì ấy vừa đau đớn, vừa tràn đầy tuyệt vọng. Lưu Cảnh Khang sững người trong giây lát, có lẽ hắn không ngờ lúc này Phương Tuyết Mai vẫn còn sức phản kháng. Nhân lúc gã đờ ra, Phương Tuyết Mai chộp lấy đoạn lưỡi trong tay gã, rồi lao nhanh ra khỏi phòng.
“Muốn chạy?!” Lưu Cảnh Khang lau vội máu trên mặt, sải mấy bước dài đuổi theo. Tôi muốn xông lên kéo gã lại, nhưng chẳng thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã nhào đến bên cửa, đè Phương Tuyết Mai xuống đất và bóp cổ dì ấy đến chết ngay trước mắt mình.
Tôi bật khóc, thật sự là một người sống sờ sờ đã chết ngay trước mặt mình. Gã nhe răng trợn mắt bóp cổ dì ấy, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, "mày muốn chạy lắm mà? Mày chạy đi! Mày chạy đi! Con đàn bà thối tha, muốn ly hôn với tao, dám uy hiếp tao, tao giết mày luôn...”
Đôi mắt của Phương Tuyết Mai mở to trừng trừng, miệng đầy máu, chỉ phát ra vài tiếng ư ử yếu ớt. Ban đầu dì ấy còn cố giãy giụa, đập vào tay Lưu Cảnh Khang, nhưng rồi dần dần yếu đi, hai tay buông thõng xuống, đầu nghiêng qua một bên, ánh mắt nhìn về phía tôi… trút hơi thở cuối cùng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT