Trong niên đại này, điện thoại vẫn chưa phổ biết, không phải mọi nhà trong khu tập thể nhân viên công chức nhà nước đều có điện thoại, cho nên điện thoại dưới phòng trường trực ở dưới lầu xem như điện thoại công cộng, do một ông lão giọng vô cùng lớn trông coi, có người gọi điện thoại tới tìm người khác ông ấy chỉ việc đứng dưới lầu cất cao giọng hô lên là cả khu tập thể đều nghe thấy được.
Đỗ Hiểu Hồng vừa nói được một nửa, nghe thấy tiếng gọi lập tức ngậm miệng lại, sau đó không nhìn sang Tô Nhuyễn, ngược lại nhìn về phía Tô Văn Sơn: “Tìm ai cơ?”
Tô Văn Sơn cũng nghi ngờ bản thân nghe lầm, nhưng mà Tô Nhuyễn đã hưng phấn đứng dậy rồi: “Tìm tôi.”
Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng liếc nhau, luôn cảm thấy có dự cảm không tốt lắm.
Tô Nhuyễn vừa ra cửa đãng đụng phải Lý Mai Hoa đang chuẩn bị tới tìm mình.
Mấy ngày nay sau khi Lý Mai Hoa tuyên truyền, về cơ bản mọi người đều đã biết Tô Nhuyễn không thi đại học nữa là do Đỗ Hiểu Hồng cố ý kích tướng nên giận dỗi nói vậy mà thôi.
Sau lưng mọi người đều nghị luận sôi nổi, tuy rằng mẹ kế không muốn thấy con trước của chồng sống tốt là chuyện không hiếm, nhưng đứa trẻ bớt lo như Tô Nhuyễn cũng không thường thấy.
Từ trước tới nay người ta chưa từng gây sự, thậm chí từ bé tới lớn đều đi theo bà nội, người trong khu tập thể này còn không biết Tô Văn Sơn có một cô con gái như vậy, nếu đổi thành mẹ kế khác khả năng đều cười sung sướng rồi, vậy mà Đỗ Hiểu Hồng còn không biết đủ, dám giở trò chơi xấu trong việc trọng đại cả đời người ta, khiến người khác cực kỳ chướng mắt.
Cho nên lần này Tô Văn Sơn bày ra dáng vẻ người cha tốt, gióng trống khua chiêng đón Tô Nhuyễn về nhà, nói muốn bồi thường cho con gái, người trong khu tập thể dù là xem náo nhiệt, hay muốn chế giễu, đều đang nhìn chằm chằm vào nhà bọn họ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT