Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn thuận theo của Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn cho rằng lần này ít nhiều đã chạm được vào tâm tư của anh, có thể giúp anh chậm rãi cởi bỏ khúc mắc trong lòng.
Nhưng mà đợi đến ngày hôm sau, khi cô vừa mở mắt đã phát hiện ra bên cạnh trống không, không để lại một dấu vết, giống như ngoài cô ra, chưa từng có ai ngủ trên chiếc giường này.
Trong lòng Tô Nhuyễn có chút không yên, nhưng cũng không để ý lắm, tưởng rằng anh vẫn đắm chìm trong cảm xúc riêng như cũ, nên có chút khác thường.
Đợi khi ra khỏi phòng không trông thấy anh làm vật lý trị liệu trong phòng khách mới cảm thấy có gì đó không đúng, dì Phúc từ phòng bếp ra, nói: “Hôm nay lúc dậy dì thấy Minh Sâm xách túi ra ngoài, cũng chưa kịp hỏi nó định đi đâu, mới mùng ba tết, nó đã đi đâu vậy?”
Tô Nhuyễn xoay chuyển Phật châu trên tay, ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn để lại đường lui: “Tới bệnh viện, hôm nay bác sĩ phụ trách điều trị cho anh ấy trực ban, anh ấy qua đó kiểm tra lại.”
Dì Phúc nghi hoặc: “Vậy cũng đi quá sớm rồi, mới hơn năm giờ, lúc ấy người ta chưa đi làm đâu nhỉ?”
Tô Nhuyễn cười nói: “Ca đêm, đêm qua mới nhớ ra hôm qua người ta trực ban, cho nên sáng nay phải đi sớm, đi sớm xong sớm, không chậm trễ chuyện trong ngày.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT