Cô ta không giảo biện còn tốt, cô ta vừa nói ra những lời này, lửa giận Võ Đại Minh vừa áp xuống lại bùng lên. Vậy mà Liêu Hồng Mai không biết điều, còn chống chế: “Cục trưởng Võ, chuyện đó chỉ là trùng hợp. Thật đó, sao Thanh Thanh nhà chúng tôi có thể cố ý được, sao con bé biết Thắng Lợi nhà ông sẽ coi trọng Tô Nhuyễn, có phải hay không?”
“Cô ta không biết?” Đột nhiên Võ Đại Minh đứng dậy bước về phía trước hai bước, một tay đẩy Liêu Hồng Mai ra, một tay bóp lấy cổ Tô Thanh Thanh: “Nào, mày nói lại cho tao nghe một lần nữa, mày có biết hay không?”
Tô Thanh Thanh sợ tới mức, thét chói tai: “Mẹ, mẹ, bác trai, cứu cháu! Ọe……” Nhưng mà bị tay Võ Đại Minh bóp chặt cổ, cô ta không thể nói ra được lời nào.
Liêu Hồng Mai nhào tới định bẻ ngón tay Võ Đại Minh ra, miệng khóc lớn: “Cục trưởng Võ, ông làm gì thế? Con bé thật sự không cố ý đâu, ông mau buông con bé ra, không buông sẽ xảy ra án mạng đó!”
Võ Đại Minh nghe thấy thế, ngón tay lại tiếp tục bóp chặt hơn: “Bà nói cái gì? Có phải cô ta cố ý hay không?”
Mặt Tô Thanh Thanh đỏ bừng lên, nỗi sợ trong trí nhớ lại lần nữa ùa về, cô ta sợ tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa, liều mạng gật đầu, trong miệng phát ra vài tiếng ú ớ: “Phải, phải.”
Nghe thấy thế, Võ Đại Minh mới buông cô ta ra. Tô Thanh Thanh quỳ rạp dưới đất, liều mạng ho khan, Liêu Hồng Mai ôm cô ta cũng bị dọa run rẩy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play