5
Khi tôi vừa ra khỏi cửa hàng in ấn thì nhận được tin nhắn từ bạn:

[Lạc Lạc, sao cậu còn chưa đến?]

[Tớ đang ở cửa rồi.]

Tôi cầm hợp đồng ly hôn và đi vào phòng tiệc.

Thương Mặc lúc đó đang cúi đầu trả lời tin nhắn, phải đến khi Phú Yến Khai nhắc nhở, anh ta mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Anh ta không đứng dậy, cũng không nói gì.

Ánh mắt lạnh lùng đến mức như nhìn một người xa lạ.

Tôi không quá buồn.

So với việc vừa rồi đã tận mắt nhìn thấy sự khinh miệt của anh ta đối với người khiếm thính, thì sự lạnh lùng lúc này cũng chẳng là gì.

Một người bạn lên tiếng: "Anh Mặc, chúng ta là đàn ông, anh cũng nên nhường chị dâu một chút, hai người đã chiến tranh lạnh mấy ngày rồi."

Thương Mặc nhếch mép, giả vờ cười cười.

Nhưng ánh mắt nhìn tôi không hề có chút ấm áp nào.

Tôi siết chặt hợp đồng ly hôn trong tay, thầm thở dài trong lòng.

May mắn là anh ta không nhượng bộ, không mở rộng vòng tay rồi ôm tôi vào lòng.

Nếu như vậy, tôi sợ mình sẽ thật sự mềm lòng.

Anh ta càng tàn nhẫn với tôi, tôi lại càng dễ dàng buông bỏ.

Trước sự chứng kiến của mọi người, tôi tiến đến trước mặt Thương Mặc, đưa cho anh ta hai bản hợp đồng ly hôn.

"Thương Mặc, anh xem thử, nếu không có vấn đề gì thì ký tên đi."

"Đây là cái gì?"

Thương Mặc vừa đưa tay ra, Phú Yến Khai bên cạnh đã tò mò ngẩng đầu lên và nhìn thấy mấy chữ lớn trên đầu bản hợp đồng.

"Đệt! Hợp đồng ly hôn?"

Một câu nói làm cả phòng sửng sốt.

Có người lén tắt nhạc và muốn chỉnh lại ánh sáng thành màu trắng bình thường.

Nhưng khi anh ta ấn một loạt nút, ánh sáng đỏ, xanh, vàng, tím lần lượt chiếu qua mặt Thương Mặc, cuối cùng mới là ánh sáng trắng sáng rõ.

Bầu không khí trong phòng đã lạnh đến mức muốn đóng băng.

Mọi người theo bản năng đều nín thở, giảm thiểu sự hiện diện của mình.

Mãi cho đến khi Thương Mặc lên tiếng——

"Lâm Thanh Lạc, đừng tưởng rằng vì cô đã cứu tôi mà có thể liên tục trèo lên đầu tôi mà hoành hành!"

"Tôi không hoành hành, tôi chỉ là giúp anh và Tiết Ninh được toại nguyện thôi."

Trong giới thượng lưu, những chuyện như này chẳng ai là không biết.

Đặc biệt là những người bạn chơi cùng Thương Mặc, ai mà không biết anh ta và Tiết Ninh có chuyện gì?

Chỉ là mọi người đều mặc nhiên thừa nhận, nhân tình là nhân tình, vợ là vợ.

Ngoài xã hội chơi chán rồi, cuối cùng cũng phải quay về với gia đình.

Nhưng tại sao tôi phải chờ anh ta quay về gia đình?

Cho dù tôi là người khiếm thính, không ai muốn, tôi cũng không cần anh ta thương hại!

"Thương Mặc, ký đi, chúng ta ly hôn trong hòa bình, như vậy không cần làm hai nhà bố mẹ phải lo lắng."

"Em đe dọa tôi à?"

Thương Mặc đột nhiên đứng dậy, ánh mắt đầy lửa giận.

Ngay lúc đó, cửa phòng lại mở, Tiết Ninh bước vào với dáng vẻ kiêu sa.

6
Tiết Ninh là người mà tôi gọi tới.

Vì nếu Thương Mặc chắc chắn rằng mình có thể ép buộc tôi, vậy thì tôi sẽ để Tiết Ninh đến làm chứng cho việc tôi và anh ta chia tay.

Nhưng Thương Mặc dường như bị quyết tâm của tôi làm cho sốc.

Anh ta không thể tin được rằng tôi thật sự sẽ không cần anh ta nữa.

Càng không thể tin được rằng, một người như tôi, không được bố mẹ yêu thương và còn khiếm thính, lại có thể từ bỏ danh phận phu nhân Thương gia.

"Thương Mặc, ký đi, Tiết Ninh cũng đã đến, anh chắc hẳn đã hứa với cô ấy là sẽ mang lại hạnh phúc, đừng làm cô ấy thất vọng."

Tình yêu luôn đi kèm với những lời hứa khi nó còn mới mẻ, nở rộ nhất.

Giống như lúc Thương Mặc hứa hẹn với tôi, đã làm cảm động tất cả mọi người.

Nhưng cuối cùng, người đầu tiên phản bội lại chính là anh ta.

Có quá nhiều người ở đây, Thương Mặc bị tôi giữ lại ở đó, không ký thì không thể đi.

Anh ta phải giữ thể diện trước bạn bè, phải để người tình tiếp tục ngưỡng mộ mình.

Chỉ duy đối với tôi, đầy sự giận dữ.

Cuối cùng anh ta cũng ký.

Mỗi nét chữ đều mang theo sự oán giận, oán tôi đã làm anh ta mất mặt trước mặt mọi người.

Nhưng mà có sao đâu?

Chính anh ta là người khiến tôi mất mặt trước.

Tôi cất một bản hợp đồng vào, rồi mỉm cười nói với Phú Yến Khai đang nhìn chằm chằm vào tôi:

"Sau này nếu tôi và Thương Mặc ra tòa, Phú tổng, anh nhớ tới làm chứng giúp tôi, đây là chữ ký anh ta tự nguyện ký."

Phú Yến Khai: "..."

Nếu muốn mạng của tôi thì cứ nói thẳng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play