1

Khi bạn bè nói với tôi rằng Thương Mặc có vấn đề, tôi không để tâm lắm.

Chúng tôi yêu nhau suốt 5 năm, và vì cứu anh ấy mà tai tôi bị thương trong trận động đất .

Anh ấy đã hứa sẽ yêu tôi mãi mãi.

Mới chỉ kết hôn được một năm, ai mà ngoại tình thì cũng không thể nào là Thương Mặc.

Vài ngày trước anh ấy còn nói với tôi rằng đã lên kế hoạch cho kỳ trăng mật mà anh ấy nợ tôi.

Tôi gần đây đã học được cách đọc khẩu hình miệng.

Mặc dù tôi vẫn không thể nghe, nhưng khi nói chuyện trực tiếp, tôi vẫn có thể hiểu được người khác nói gì, và việc đi nghỉ trăng mật cũng tiện hơn.

Tôi vui vẻ đến công ty đón Thương Mặc sau giờ làm việc, định tạo một bất ngờ cho anh ấy.

Tuy nhiên không có bất ngờ nào cả, ngược lại còn khiến tôi cảm thấy sốc —

Thương Mặc cùng một cô gái xinh đẹp bước ra từ thang máy.

Khi thấy tôi, cả hai đều ngớ người.

Cô gái đó trang điểm nhẹ, tóc dài đen bóng xoã ngang vai, nhìn khá giống với tôi lúc còn độ xuân xanh.

Cô ấy hỏi Thương Mặc: "Anh có muốn em đi trước không?"

Thương Mặc lắc đầu: "Không sao, dù sao cô ta cũng không nghe thấy."

"Thật sao? Vậy em có thể gọi anh là 'anh yêu' trước mặt cô ta không?"

Thương Mặc không trả lời, nhưng một nụ cười đầy sự chiều chuộng hiện lên trên môi.

Sau đó, anh ta bước về phía tôi, cầm điện thoại bắt đầu đánh chữ:

[Sao em lại đến đây?]

[Đến đón anh tan làm.]

Thương Mặc: [Anh còn có việc.]

Vài giây sau, có lẽ nhận ra mình đã thể hiện quá mức, anh ta lại hỏi:

[Em muốn về trước hay ăn cơm với bọn anh?]

Anh ta đặt "về trước" lên trên, rõ ràng là muốn tôi về trước.

Nếu không, anh ta sẽ trực tiếp mời tôi đi ăn cùng.

Người cũ và người mới ngồi chung một bàn.

Thật là nực cười.
 

2
Trên đường đến nhà hàng, cô gái đó nói với tôi rằng cô ấy tên là Tiết Ninh, có thể gọi cô ấy là Ninh Ninh.

Giữa các cô gái, việc gọi nhau bằng những cái tên thân mật không có gì là lạ.

Nhưng tôi nhận thấy, Thương Mặc cũng gọi cô ta là Ninh Ninh.

Tiết Ninh cười tươi, khi tôi nhìn sang bên cạnh, cô ta hạ giọng gọi Thương Mặc: "Anh yêu."

Cô ta biết tôi không nghe thấy. Thương Mặc cũng biết tôi không nghe thấy.

Nhưng tôi có thể nhìn thấy.

Tôi nhìn rõ miệng cô ấy trong gương chiếu hậu.

Thương Mặc không bài xích lời gọi đó, còn cười nữa.

Bức tường trong lòng tôi đột nhiên sụp đổ hoàn toàn.

Khi xe dừng lại, tôi bảo Tiết Ninh xuống trước.

Thương Mặc nhìn tôi với vẻ mất kiên nhẫn, liếc qua rồi vô thức hỏi: "Em định làm gì?"

Nhưng ngay lập tức nhớ ra tôi không nghe được, anh ấy tức giận cầm điện thoại lên định đánh chữ.

Tôi đưa tay giữ tay anh ấy lại.

"Thương Mặc, anh có phải là thích Tiết Ninh rồi không?"

Anh ấy đang muốn đẩy tay tôi ra, nhưng lại khựng lại.

Thương Mặc ngước mắt nhìn tôi chằm chằm.

Câu trả lời, tất cả đều hiện rõ ràng trong ánh mắt và hành động đó, rõ ràng đến mức đau lòng.

Mũi tôi bỗng trở nên cay xè.

Thương Mặc nhìn thấy tôi có vẻ như sắp khóc, càng trở nên mất kiên nhẫn.

"Khóc khóc cái gì, cô bày cái mặt đáng thương này cho ai xem! Biết mình không nghe được còn chạy ra ngoài, có phải thấy chưa đủ xấu hổ không?"

Sau khi mắng xong, anh ta thở dài.

Khi anh ta gõ chữ đưa cho tôi xem, thì lại là một câu chuyện khác:

[Anh và Tiết Ninh chỉ đang bàn chuyện công việc, không phải như em nghĩ đâu. ]

[Thanh Lạc, em giờ không nghe được, dễ nghi ngờ linh tinh lắm, em về trước đi được không?]

Anh ta chắc chắn sợ bị mang tiếng nên vừa ngoại tình lại vừa không dám thừa nhận.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play