Triệu Thúy Nga cầm khăn lông lau nước mắt cho Tô Ngọc Phân, hỏi: “Ngọc Phân, em về kiểu gì? Bắt xe bò về?”
“Em, em đi bộ về.”
Bà cụ Tô dùng tay ký vào trán bà ấy: “Đi bộ về? Sao con không mệt chết luôn đi! Tạo nghiệt mà, sao tôi lại sinh ra một đứa nhu nhược như con chứ!”
Tuy công xã Hướng Dương và công xã Hòe Hoa sát bên, nhưng cũng cách năm sáu chục dặm đường, chẳng trách lúc này mới tới nhà.
Tô Hòa nói: “Bà, bà đừng trách cô út nữa, cô vừa mệt vừa đói, để cô ăn chút gì đã!”
Lúc này bà cụ Tô mới thôi càm ràm.
Tô Ngọc Phân đói bụng thật, tuy tâm trạng không tốt nhưng cũng ăn hết một dĩa há cảo.
Triệu Thúy Nga pha cho một bát sữa bột, đút cho Thiết Đản, thằng bé nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Ăn cơm xong, bà cụ Tô nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy! Thằng cả, ngày mai con vào huyện gọi thằng hai về, đến nhà họ Lữ đòi công đạo!”
Tô Vĩnh Quốc đồng ý, nhưng trong lòng lại có hơi thấp thỏm.
Lần trước khi hai anh em họ đi, bị nhà họ Lữ bao vây, ngay cả chửi cũng chửi không lưu loát, càng đừng nói là tỏ khí thế gì.
Tô Ngọc Phân vừa khóc vừa nói: “Anh cả, chỉ cần anh ta đồng ý cắt đứt với Lý Hạnh Hoa kia, em, em sẽ về, muốn trách thì trách số em không tốt…”
Tô Hòa cau mày: “Cô út, con nghe ý của cô, là cô còn định tiếp tục sống với Lữ Hưng Vượng đó?”
Tô Ngọc Phân khóc tức tưởi: “Không sống với nhau còn có thể thế nào nữa, Thiết Đản cũng ba tuổi rồi, cô không thể nào ly hôn với anh ta được.”
“Tại sao không thể ly hôn? Thiết Đản lớn lên trong gia đình như thế này căn bản sẽ không vui vẻ. Hơn nữa, ông ta luôn đánh cô, lỡ như có một ngày lỡ tay đánh chết cô thì phải làm sao?”
Trong sách, Tô Ngọc Phân đã bị người đàn ông bạo lực gia đình đó lỡ tay đánh chết.
Bà cụ Tô thở dài: “Đại Nha, bà biết con là vì tốt cho cô con, nhưng cũng không nghiêm trọng như thế. Tuy Lữ Hưng Vượng là tên khốn kiếp, nhưng cũng không dám làm ra án mạng. Nếu cô út con thật sự ly hôn với nó, sau này còn mặt mũi gặp ai nữa? Đừng nói cô út con, ngay cả bà và ông con cũng sẽ bị người ta đàm tiếu…”
Nét mặt Tô Hòa lạnh xuống: “Bà, bây giờ là xã hội mới, ly hôn là quyền lợi do luật pháp cấp cho phái nữ, hơn nữa, cho dù có người đâm chọt thì thế nào? Lẽ nào trơ mắt nhìn cô út con bị người ta đánh?”
Cô nhìn sang Tô Ngọc Phân: “Cô út, cô không cần băn khoăn trong nhà, con chỉ hỏi cô, cô có muốn ly hôn không? Nếu cô muốn, con giúp cô!”
Tô Ngọc Phân cười khổ: “Đại Nha, cô út biết con tốt bụng, nhưng không thể ly hôn được. Khoan nói cô có muốn ly hôn hay không, nhà họ Lữ chắc chắn sẽ không đồng ý! Nếu Thiết Đản là con gái có lẽ họ còn có thể đồng ý, nhưng Thiết Đản là con trai…”
Thực ra còn có một nguyên nhân, đó chính là việc nhà của nhà họ Lữ gần như đều dồn hết lên người Tô Ngọc Phân, nhà họ Lữ sao có thể thả bà ấy đi?
Tô Hòa nhìn bà ấy: “Cô út, con lặp lại lần nữa, chỉ cần cô muốn, con có thể khiến nhà họ Lữ đồng ý, cô suy nghĩ cho kỹ đi!”
Tô Hòa nói xong trực tiếp đứng dậy đi vào phòng phía tây.
Trong lòng cô hơi khó chịu.
Đối với Tô Ngọc Phân, cô thương người bất hạnh nhưng cũng giận vì người nhu nhược!
Nhưng đây cũng là bởi tính giới hạn của thời đại và hoàn cảnh, khiến phái nữ như Tô Ngọc Phân không có dũng khí và vốn liếng đấu tranh.
Có lẽ sau khi cô có năng lực, có thể nghĩ cách giúp đỡ những phái nữ bị bạo lực gia đình đó…
Tô Ngọc Phân hơi bối rối, nhìn Triệu Thúy Nga: “Chị dâu, có phải Đại Nha giận em rồi không?”
Triệu Thúy Nga trấn an nói: “Đại Nha chỉ là nóng tính, nó cũng là thương em.”
Tô Ngọc Phân nghe vậy, nước mắt lại chảy xuống, chỉ có người nhà mẹ mới sẽ thương mình, ở trong căn nhà kia, bà ấy còn không bằng cả súc sinh.