Tô Tiểu Mãn lắc lắc đầu nói: “Lúc bà viết chữ luôn buồn ngủ, sau đó em bảo bà viết theo chữ trên tiền, bà tỉnh táo hẳn.”
Tô Hòa: “Làm rất tốt…”
Tô Tiểu Mãn chìa tay: “Chị, nếu em đã làm tốt, vậy phần thưởng đâu?”
Tuy cái túi nhỏ đang để trên tủ, nhưng rõ ràng Tô Tiểu Mãn chưa từng động tới.
Tô Hòa thầm nghĩ, xem ra bản tính con bé này không xấu, chỉ cần chỉ dẫn đúng đắn chắc chắn sẽ không đi sai đường giống như trong sách.
Cô bảo Tô Tiểu Mãn cầm cái túi tới, Tô Hòa móc ra một nắm sô cô la từ trong túi, nói với cô bé: “Số sô cô la này đều do em phân phát, em xem mà chia!”
Mắt Tô Tiểu Mãn sáng rực lên: “Thật sao? Em giữ hết cho mình ăn cũng được?”
Tô Hòa gật đầu: “Chỉ cần em suy nghĩ kỹ là được.”
Tô Tiểu Mãn bóc một viên sô cô la bỏ vào trong miệng, dáng vẻ say đắm: “Ngon thật! Đây nhất định là thứ ngon nhất trên đời!”
Nói xong, nó do dự cầm một viên lên: “Chị, chị cũng ăn!”
Tô Hòa cầm lấy, bóc ra ăn.
Tô Tiểu Mãn rất xót.
Chị ăn thật à?
Cô bé lập tức nhét hết số sô cô la còn lại vào trong ba lô, xem ra là muốn ăn một mình.
Tô Hòa lạnh lùng nhìn, không lên tiếng.
Bà cụ Tô nói lời giữ lời, buổi tối thật sự gói há cảo.
Tuy không có thịt, chỉ bỏ một ít tóp mỡ nhưng thời này có thể ăn được một bữa há cảo bột trắng đã rất tốt rồi.
Ông cụ Tô và cha mẹ cũng nghe nói chuyện xe khách, đều tự hào theo.
Đặc biệt là ông cụ Tô, dạo này đi đường đều chắp tay sau lưng mà đi, còn khí phái hơn cả đội trưởng!
Há cảo vừa bưng lên bàn, truyền tới giọng nói của bà Lưu cách vách: “Ngọc Phân? Sao con về rồi? Này, mặt con bị sao vậy?”
Sắc mặt của người nhà họ Tô lập tức thay đổi!
Bà cụ Tô bỏ đũa xuống, vội vã đi ra.
Tô Hòa đi theo nhìn, trước cổng lớn có một người phụ nữ ngoài hai mươi đang đứng, trên mặt đầy vết bầm tím, trong lòng còn đang bế một đứa nhỏ hai ba tuổi.
Chính là con gái út của ông cụ Tô, Tô Ngọc Phân, người được bồng là con trai của bà ấy, Thiết Đản.
Tô Ngọc Phân gả tới thôn Liễu Thụ Câu của công xã Hướng Dương, chồng tên Lữ Hưng Vượng.
Nhà họ Lữ có sáu anh em, Lữ Hương Vượng xếp thứ sáu, được chiều chuộng từ bé.
Nhìn trúng dung mạo xinh đẹp của Tô Ngọc Phân, cho nên mới nhờ người hỏi cưới.
Lúc đầu ông cụ Tô không đồng ý mối hôn sự này. Nhưng bà cụ Tô và Tô Ngọc Phân đều đồng ý. Dù sao công xã Hướng Dương cũng giàu có hơn công xã Hòe Hoa, hơn nữa Lữ Hưng Vượng trông cũng đạo mạo.
Ai nhờ sau khi Tô Ngọc Phân gả tới lại xui xẻo!
Cha mẹ chồng hà khắc, chị em dâu gây khó dễ, Lữ Hưng Vượng bất mãn một chút liền ra tay đánh bà ấy.
Tô Vĩnh Quốc và Tô Vĩnh Thạch từng tới nhà tìm. Nhưng nhà họ Lữ có sáu anh em, khi họ đi vô cùng căm phẫn, khi quay về lại ủ rũ cau mày.
Ông cụ Tô và bà cụ Tô không ít lần lo lắng vì chuyện của con gái út.
Hai tháng gần đây Tô Ngọc Phân không chạy về nhà mẹ, hai vợ chồng già còn tưởng con rể đã thay đổi, kết quả lại đánh người thành thế này.
Bà cụ Tô đón lấy cháu rồi bắt đầu chửi mắng nhà họ Lữ, chửi hết tám đời tổ tông.
Tô Hòa thầm nói, bà có giỏi bà tới nhà họ Lữ mà chửi!
Người bà này của cô chỉ được cái lộng hành trong nhà!
Tô Hòa thấy bà cụ Lưu nhà bên hả hê khi người gặp họa, nói: “Bà, cô út, vào nhà rồi nói!”
Vào trong nhà, Tô Vĩnh Quốc nghiến răng: “Ngọc Phân, tên khốn Lữ Hưng Vượng đó lại đánh em rồi?”
Tô Ngọc Phân vừa khóc vừa nói: “Hai tháng nay anh ta luôn rất có điểm dừng, tuy hay chửi mắng nhưng không đánh, em còn tưởng anh ta thay đổi rồi, ai biết anh ta, anh ta lại mập mờ với Lý Hạnh Hoa trong thôn. Hôm qua bị em bắt tại trận, em nói anh ta vài câu, anh ta liền đánh em…”