Tô Hòa có ý tiếp cận, tuy tính tình ông Cát cổ quái, nhưng bởi vì chuyện Tô Hòa cứu người, ấn tượng của ông ấy về cô cũng tốt hơn không ít, hai người nói chuyện cũng khá hòa hợp.

Ông Cát khó hiểu nói: “Hai ngày trước không phải cô vừa về sao? Sao lại tới nhanh như vậy?”

Tô Hòa lấy thẻ công tác của mình ra, khoe khoang nói: “Bây giờ cháu đã khác xưa, cháu cũng là người có thân phận rồi!”

Ông Cát nhận lấy xem, bĩu môi: “Chưa từng nghe nói có chức vụ như này, lấy ra lừa ai chứ?”

Tô Hòa: “Ông thật có kiến thức!”

Ông Cát bĩu môi: “Bớt dùng chiêu này đi! Cô lấy cái danh này muốn làm gì?”

“Cháu chuẩn bị bàn chuyện với xưởng dệt và xưởng máy móc, để họ lập phân xưởng ở công xã Hòe Hoa bọn cháu.”

Ông Cát tức cười!

“Cô gái, nói mạnh miệng cũng không sợ gió đập lưỡi! Cô có thể khiến hai xưởng đó lập phân xưởng ở công xã các cô?”

Tô Hòa vô cùng tự tin: “Không nói nắm chắc trăm phần trăm, ít nhất có chín phần chín.”

Ông Cát không nhịn được: “Đi đi đi, bớt ở chỗ tôi chém gió! Tôi ghét nhất là người trẻ không biết trời cao đất dày như các cô!”

Tô Hòa nhe răng cười: “Vậy nếu cháu làm được thì sao?”

Ông Cát hừ lạnh: “Nếu cô làm được, tôi sẽ gọi cô một tiếng bà cô!”

Nói đùa, đừng nói là một con nhóc như cô, cho dù là xưởng trưởng của hai xưởng cũng không dám nói như vậy!

Xây phân xưởng cần suy xét rất nhiều chuyện, không phải một hai người là có thể quyết định được.

Tô Hòa chìa tay ra hiệu ông Cát đập tay thề.

Ông Cát hừ lạnh: “Ấu trĩ! Tưởng mình là con nít lên ba à!”

Sau đó chìa tay ra.

Bốp bốp bốp!

Hai người đập tay liên tiếp ba cái.

Đợi tô Hòa đi, ông Cát mới hậu tri hậu giác nhớ ra, hai người chỉ ước định Tô Hòa làm được thì sao, không nói cô không làm được thì sao!

Ông Cát vừa tức giận vừa buồn cười, con bé này thật đúng là tinh quái!

Bỏ đi, dù sao chắc chắn cô không làm được, ước định hay không cũng chẳng sao.

Tô Hòa ra khỏi viện của ông Cát, dạo tới xưởng máy móc.

Có thư giới thiệu và thẻ công tác, Tô Hòa rất nhanh gặp được Tiền Huệ Phương.

Tiền Huệ Phương nắm tay Tô Hòa: “Họ nói nhân viên liên lạc công xã Hòe Hoa tìm thím, thím còn hoang mang là ai, không ngờ lại là Tiểu Hòa cháu! Có một câu nói thế nào ấy, sĩ biệt ba hôm rửa mắt mong chờ, Tiểu Hòa, cháu thật sự khiến thím mở mang tầm mắt!”

Lời Tiền Huệ Phương nói là thật, những chuyện Tô Hòa làm đều là chuyện bà ấy nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Tô Hòa mím môi cười: “Thím Tiền, thím đừng tâng bốc cháu nữa! Chức danh này chỉ là chức ảo, tiện làm việc mà thôi. Cháu nghe nói thím đã thăng chức làm phó chủ nhiệm rồi, chúc mừng thím nhé!”

Tiền Huệ Phương vội nói: “Chuyện này cũng nhờ cháu giúp đỡ, nếu không vị trí này thật sự chưa chắc là của thím!”

Hai người lại hàn huyên vài câu, lúc này Tiền Huệ Phương mới hỏi: “Tiểu Hòa, cháu tìm thím có chuyện?”

Bà ấy chưa từng nghĩ Tô Hòa tới bàn chuyện hợp tác. Dù sao xưởng máy móc và công xã Hòe Hoa chẳng dính dáng gì tới nhau cả.

Tô Hòa cười híp mắt nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là công xã Hòe Hoa bọn cháu chuẩn bị xây dựng một xưởng nông cơ, cử cháu tới học hỏi kinh nghiệm.”

Tiền Huệ Phương vốn đang uống trà, sau khi nghe xong, phun hết một ngụm trà ra!

“Khụ khụ, khụ khụ, Tiểu Hòa, xin lỗi, uống vội quá.”

Cũng không trách Tiền Huệ Phương phản ứng dữ dội như vậy, thực sự là lời của Tô Hòa nói khiến bà ấy cảm thấy buồn cười.

Ai không biết công xã Hòe Hoa nghèo rốp rẻng, còn muốn xây xưởng nông cơ?

Nói một câu khó nghe là xây một trại gà cũng chật vật nữa là!

Tô Hòa biết rõ điều này, cười nói: “Thím Tiền, chúng ta cũng không lạ gì nhau, cháu biết thím cảm thấy chuyện này quá khôi hài! Thực ra cháu cũng cảm thấy có hơi giống trò đùa, nhưng lãnh đạo cử cháu tới học tập, cháu cũng không thể không tới được! Hơn nữa, cháu còn có thể thân với thím hơn, chuyện tốt biết bao!”

Mắt Tiền Huệ Phương sáng lên, đúng là vậy thật!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play