Tô Hòa nhấn mở một quyển, quả nhiên nhìn thấy thông tin muốn tìm trên bìa.
“Bác sĩ Heimlich ứng dụng cách này cấp cứu một người lần đầu tiên vào năm 1974…”
Trong tích tắc, tiếng máy móc phát ra một chuỗi tạp âm.
Tô Hòa mặc kệ nó đang tức giận hay là làm sao, thỏa mãn đóng sở giao dịch lại.
“Này, Tiểu gì kia, cô đợi một chút!”
Tô Hòa vừa quay đầu, ông Cát vội vã đi tới.
“Vừa nãy cô cứu đứa trẻ kia bằng cách nào?”
Tô Hòa chớp mắt: “Ông gọi đúng tên của cháu trước rồi hãy hỏi cháu!”
Nói xong, xoay người đi vào nhà.
Ông Cát: “…”
Con bé này tên Tô Giang, Tô Hà, Tô Hồ hay là Tô Hải ấy nhỉ?
Vừa nãy ông Cát tới chậm hơn Tô Hòa một lúc. Cho nên không nhìn thấy hiện trường, chỉ là nghe những người hóng chuyện kia nói.
Ông ấy biết kiểu tình huống bị nghẹn đồ ăn này rất nguy hiểm, bất cẩn một chút sẽ mất mạng.
Cô bé này lại chỉ vỗ vỗ đập đập liền khiến đứa bé nôn dị vật ra? Là trùng hợp hay là cô đã nắm chắc phương pháp nào đó?
Ông Cát vào nhà, cách một bức tường nói: “Cô gái, đừng được lý không tha người, cô nói cho tôi biết tên cô lần nữa, lần này tôi chắc chắn sẽ không quên.”
Vốn dĩ Tô Hòa muốn khuếch tán phương pháp cấp cứu Heimlich, có thể cứu mạng của rất nhiều người vào thời điểm mấu chốt.
Cho nên cô hừ lạnh một tiếng: “Nói rồi đấy nhé, lần cuối cùng, cháu tên Tô Hòa, Hòa trong hòa miêu (cây mạ)!”
Ông Cát vội gật đầu: “Nhớ rồi, nhớ rồi, cô mau nói tôi biết vừa nãy cô cứu như thế nào? Thật sự chỉ là vỗ vỗ là khiến thằng bé nôn hột táo ra?”
Tô Hòa nhảy tường vào trong sân nhà ông Cát, thấy góc tường dựng một cây chổi, bèn cầm chổi bắt đầu biểu diễn cách cấp cứu Heimlich.
Giảng giải chi tiết đối với từng giai đoạn tuổi khác nhau, từng trạng thái bệnh nhân khác nhau.
Ông Cát nghe xong, bắt đầu lẩm bẩm, rì rầm, Tô Hòa cũng nghe không hiểu lắm, đoán chừng ông cụ đang nghiệm chứng tính khả thi của phương pháp.
Qua một hồi lâu, ông Cát mới khen ngợi nói: “Người có thể nghĩ ra cách cấp cứu này có thể xưng là kỳ tài tuyệt thế! Cô bé, cô học ở đâu vậy?”
Tô Hòa nhíu mày: “Ông không cảm thấy là cháu nghiên cứu ra?”
Ông Cát bĩu môi: “Vừa nãy khi cô giảng, xuất hiện mấy chỗ sai sót. Nếu không phải tôi có nghiên cứu y thuật, suýt chút bị cô dắt mũi rồi, phương pháp này là thứ cô nghĩ ra được sao?”
Tô Hòa: “…”
Được thôi, quả thực là cô học được phương pháp này, nhưng cũng đúng là chỉ hiểu sơ về một số thuật ngữ y học.
“Trước đây cháu ở tỉnh tình cờ học được, nghe nói là một bác sĩ nước ngoài nghiên cứu ra vào năm ngoái, hình như tên tên là phương pháp cấp cứu Heimlich gì đó. Nghe nói trong nước tạm thời vẫn chưa phổ cập, rất nhiều người đều không biết.”
Ông Cát nghe xong như có trầm tư, cách hay như thế này chắc chắn phải cho nhiều người biết hơn nữa mới được, ông ấy có thể nghĩ cách phổ cập cách cấp cứu này…
Qua một lúc, ông ấy hỏi Tô Hòa: “Cô nói cô học được ở tỉnh? Không phải cô lớn lên ở nông thôn sao?”
Tô Hòa thở dài, kể lại thân thế của mình, sau đó nói: “Vốn dĩ đây là do y tá sai sót gây nên. Nhưng Thẩm Như Ý lại oán hận nhà họ Tô bọn cháu, nói muốn chúng cháu tan nhà nát cửa…”
Ông Cát ngơ ngác, hơn mười năm trước ông ấy từng sống hai năm trong một thôn, khi đó có một đôi vợ chồng trẻ đưa một bé gái tới tìm ông ấy khám.
Đứa bé đó bệnh tật bẩm sinh, ông ấy đã tốn kha khá công sức mới giúp đứa bé khỏe lại.
Lẽ nào bé gái đó chính là Thẩm Như Ý trong lời Tô Hòa?
Nếu thật sự là đứa bé đó, vậy đúng là một kẻ vô ơn!
Lúc đầu ông ấy có rất nhiều băn khoăn không muốn khám bệnh cho ai. Nhưng cặp vợ chồng đó van nài khẩn khoản, thậm chí quỳ xuống cầu xin ông ấy, ông ấy mới mạo hiểm chữa trị cho bé gái đó.
Nhớ năm đó thôn ông ấy sống cách thôn Hoàng Khê mấy chục dặm, mỗi lần đôi vợ chồng đó đều luân phiên cõng bé gái tới khám bệnh…
Sau khi ông Cát nói suy đoán của mình ra, Tô Hòa càng cảm thấy mình tiếp cận đúng người rồi!
Lúc đầu tình huống của Thẩm Như Ý nghiêm trọng như thế, ông Cát còn chữa được, có thể thấy y thuật của ông ấy vô cùng cao minh, cô nhặt được ngọc quý rồi!