Tâm trạng Liễu Thất vô cùng rối rắm, không biết có nên kiếm cớ để đuổi Trang Đông Khanh đi, hay cứ để mặc như vậy, lỡ đâu lại có kỳ tích xảy ra… Quả thực là trăm mối tơ vò.
Liễu Thất lén nhìn Trang Đông Khanh, Trang Đông Khanh cũng có chút chột dạ, ánh mắt lảng tránh.
Cậu cố tình bước chậm lại, đến gần Liễu Thất rồi nói nhỏ: “Là hắn giữ ta lại.”
Sợ Liễu Thất thấy mình không biết điều, Trang Đông Khanh còn vội vàng bổ sung: “Ta ăn cơm xong sẽ đi ngay.”
Liễu Thất ngẩng đầu liếc về bóng lưng Sầm Nghiên, rồi cố ý đi chậm vài bước, kéo giãn khoảng cách, cũng thấp giọng đáp lại: “Thuộc hạ chỉ sợ tiểu thiếu gia bị xem thường thôi.”
Trước kia mỗi lần Trang Đông Khanh bị bệnh, cơ thể vốn đã yếu, sau đó lại phải chạy nạn, vất vả lắm mới hồi phục được một chút thì lại rơi vào cảnh này… Hơn nữa chất độc trong người còn chưa hoàn toàn được trừ sạch. Trong mắt Liễu Thất, Trang Đông Khanh là người vô cùng quý giá. Nếu Sầm Nghiên mà làm người ta tức đến phát bệnh nữa, thì y sẽ cảm thấy chính mình thật sự có tội.
Liếc nhìn Sầm Nghiên thêm lần nữa, Liễu Thất bạo gan nói: “Thực ra vào những lúc như thế này, chủ tử thường sẽ thích—”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT