Chương 13: Diệp thiếu! Thiên hạ vô song!
Diệp Phàm đi bộ trên đường phố đồ cổ, chọn một cửa hàng ngọc thạch không tồi đi vào.
“Anh bạn trẻ này, nhìn trúng cái gì sao?” Ông chủ cửa hàng hỏi.
“Ngọc bội này bao nhiêu tiền?”
“Ngọc bội này đã được đại sư khai quang qua, giá ba vạn.”
Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng: “Đầu năm nay đại sư thật không đáng giá tiền, tùy tiện tìm một khối ngọc bội cũng đã được đại sư khai quang, lão bản muốn chiếm tiện nghi sao?”
“Vậy ngài xem bao nhiêu tiền?”
“Hôm nay ta chỉ mang theo năm ngàn, quá năm ngàn ta không mua.” Diệp Phàm nói chắc như đinh đóng cột.
“Vậy năm ngàn đi.”
Diệp Phàm: “……” Sớm biết vậy đã nói giá thấp hơn một ít, gian thương!
Diệp Phàm đứng trước quầy, cảm giác được một trận gió lạnh thổi qua, một thiếu niên thanh lãnh đã xuất hiện ở bên cạnh Diệp Phàm.
Bạch Vân Hi gọi lão bản Tụ Bảo Các một tiếng, “Chú Chu.”
Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, kinh ngạc trừng lớn mắt, “Yêu, lại gặp mặt, chúng ta thật có duyên!”
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm một cái, không phản ứng lại lời nói của Diệp Phàm.
Lần trước ở phố dược liệu Diệp Phàm vội vàng liếc mắt nhìn Bạch Vân Hi một cái, chỉ cảm thấy người này lớn lên đẹp, lần này tiếp xúc khoảng cách gần hơn, Diệp Phàm mới phát hiện, Bạch Vân Hi không chỉ lớn lên đẹp, còn sở hữu cả thân thể băng tủy.
Rõ ràng là trời đang rất nóng, Diệp Phàm đứng ở bên cạnh Bạch Vân Hi lại có thể cảm giác được từng luồng hàn ý nồng đậm.
Theo lý mà nói, thân thể băng tủy chỉ thường xuất hiện ở trên người nữ tu, nữ tu mang thân thể băng tủy hầu như đều kỳ tài tu luyện, nhưng thân thể băng tủy xuất hiện trên người nam nhân thì phiền toái, trước đây nam nhân mang thân thể băng tủy thường sống không quá ba mươi tuổi.
Một nam nhân nếu sinh ra đã có thân thể băng tủy, sau sinh nhật mười tuổi chắc chắn cách ba năm lại phát bệnh một lần, khi phát bệnh toàn thân lạnh băng, sống không bằng chết.
“Vân Hi a! Thân thể có tốt hơn chút nào không?” Chu Cẩn Chi quan tâm hỏi.
Bạch Vân Hi gật đầu: “Khá hơn nhiều.” Thân thể Bạch Vân Hi từ nhỏ đã không quá tốt, người Bạch gia đều lo lắng, cho nên đối với hắn rất dung túng, cũng may Bạch Vân Hi dưới sự dung túng của người Bạch gia cũng không có mọc sai.
“Chú Chu, ngọc phật này bao nhiêu tiền?”
“Vân Hi, cháu thật có mắt nhìn! Thứ này là đào được trong một mộ địa có từ thời nhà Tống, nếu cháu muốn, bán cho cháu ba trăm vạn đi.” Chu Cẩn Chi cười tủm tỉm.
Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, tràn đầy ân cần: “Em thích ngọc phật này sao, ta mua tặng cho em!”
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, rất có hứng thú hỏi: “Tặng cho tôi? Vì sao lại muốn tặng cho tôi?”
“Bởi vì ta thích em a!” Hai mắt Diệp Phàm tỏa sáng, không cần nghĩ ngợi đáp.
Bạch Vân Hi cười lạnh, giống như một con mèo cao ngạo trêu chọc lão chuột dưới chân, “Anh thích đưa cũng được, bất quá, cho dù anh tặng, tôi cũng không thích anh……”
Diệp Phàm gật đầu, rất thành thật: “Ta hiểu, em thích người có gia sản chục tỷ, có thể trong thiên quân vạn mã lấy thủ cấp của địch như lấy đồ trong túi. Ta bây giờ còn chưa thể, về sau chắc chắn sẽ được……”
Bạch Vân Hi: “……” Người này từ bệnh viện tâm thần nào chạy ra sao?
“Đúng vậy, không sai, tôi thích như vậy, anh xác định anh có thể đạt tới trình độ đó sao?” Bạch Vân Hi cười tủm tỉm hỏi.
“Vậy em phải chờ ta! Em biết đấy, thân thể của em không tốt, thỉnh thoảng sẽ rét run, ngàn vạn lần không nên lên giường cùng nữ nhân! Em có thể chất đặc thù, nếu lên giường cùng nữ nhân, bệnh của em sẽ càng thêm nghiêm trọng.”
Bạch Vân Hi trầm mặt xuống: “Anh có bệnh sao?”
Diệp Phàm lắc đầu: “Ta không có bệnh! Nhưng bệnh của em tương đối nghiêm trọng.” Diệp Phàm thầm nghĩ: Bạch Vân Hi này thật là, chính mình có bệnh không nhận, lại cảm thấy hắn có bệnh, bất quá, người này lớn lên đẹp, tính tình thiếu hụt một chút cũng không sao.
Bạch Vân Hi hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái, xoay người rời đi.
Diệp Phàm đuổi theo, chỉ nhìn thấy đuôi xe Bạch Vân Hi rời đi.
“Tiểu tử, tin tức của cậu thật linh thông!” Ánh mắt Chu Cẩn Chi có hơi thâm trầm nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm khó hiểu nhìn Chu Cẩn Chi: “Tin tức linh thông, cái gì linh thông?”
“Tin tức về Bạch Vân Hi a! Cậu hỏi thăm thật rõ ràng.”
“Ta không cần hỏi thăm, thể chất kia của hắn người nào cũng như vậy, nếu ngươi quen hắn, ta mua ngọc phật này, ngươi giúp ta gửi cho hắn đi.” Diệp Phàm nhìn Chu Cẩn Chi.
Chu Cẩn Chi cười cười: “Ánh mắt của Bạch tam thiếu rất cao, người theo đuổi không ít, trong đó có không ít danh môn khuê nữ, còn có minh tinh màn ảnh, dù cậu có đưa thứ này qua, phỏng chừng cũng không khác với ném đá trên sông bao nhiêu, Bạch tam thiếu hắn không thích nam nhân.”
Diệp Phàm lắc đầu: “Không sao, ta sẽ nỗ lực tranh thủ.”
Chu Cẩn Chi: “……” Tiểu tử ngu ngốc này còn rất có nghị lực a!
“Cậu không phải đã nói chỉ có năm ngàn sao, bây giờ lại có tiền?” Chu Cẩn Chi hỏi.
“Ta không có tiền mặt, nhưng có thể chuyển khoản a!” Diệp Phàm nói.
Chu Cẩn Chi: “……”
“Mượn bút của ngươi một chút.”
Chu Cẩn Chi nhìn Diệp Phàm: “Cậu muốn viết thư tình cho Bạch Vân Hi sao?”
Diệp Phàm gật đầu: “Xem như thế đi.”
Diệp Phàm xoát xoát viết một phương thuốc giúp giảm bớt lạnh lẽo của thân thể băng tủy, ở bên trên phương thuốc vẽ một hình trái tim, Diệp Phàm nghĩ nghĩ, lại ở dưới hình trái tim bỏ thêm một câu, “Một ngày nào đó ta sẽ dẫm tường vân bảy màu tới cưới em, em nhất định phải chờ ta!”
Chu Cẩn Chi nhìn Diệp Phàm, trong mắt cực kỳ bất đắc dĩ, chắc chắn Diệp Phàm đã xem quá nhiều kịch não tàn rồi.
“Đơn thuốc này có tác dụng gì?” Chu Cẩn Chi hỏi.
“Phương thuốc làm giảm phát tác của hàn chứng.” Diệp Phàm đáp.
Chu Cẩn Chi: “……”
“Cậu còn biết xem bệnh sao?” Chu Cẩn Chi cười hỏi.
“Ta từ nhỏ đã đọc nhiều sách vở, gặp qua là không quên được, trí tuệ siêu phàm, thiên hạ vô song, chỉ là xem bệnh mà thôi, ta đương nhiên biết.” Diệp Phàm nâng cằm, cực kỳ ngạo nghễ.
Chu Cẩn Chi: “……”