03
Suy nghĩ quay trở lại, tôi sững sờ nhìn vào khóe môi đang nhếch lên nụ cười của Dư Gia Niên.
Anh ta cũng lặng lẽ ngước mắt nhìn tôi, trong đáy mắt tràn đầy vẻ trêu chọc mà không hề che giấu.
Chỉ trong chớp mắt, cả người tôi nổi da gà, không nhịn được mà rùng mình một cái.
Móng tay cắm sâu vào da thịt, cơn đau buộc tôi phải giữ vững lý trí.
Tôi nhìn thẳng vào Dư Gia Niên, từng chữ từng câu đáp lại:
“Tôi biết rồi, anh trai.”
Đời này, tôi không muốn có bất kỳ dây dưa nào với anh ta nữa.
Mọi chuyện đã kết thúc vào khoảnh khắc tôi chết thảm ở kiếp trước.
Những ngày trong bệnh viện tâm thần đặc biệt khó chịu.
Cứ hai tuần một lần, Dư Gia Niên lại đến thăm tôi.
Tôi thực sự không chịu nổi những ngày tháng bị đánh đập và sốc điện mỗi ngày, khóc lóc cầu xin anh ta thả tôi ra.
Tôi dốc hết sức gào khóc: “Anh ơi, em sai rồi, em sẽ không thích anh nữa đâu.”
Mỗi lần như vậy, Dư Gia Niên chỉ thờ ơ đứng trên cao nhìn xuống, nói ra những lời lạnh lùng không chút cảm xúc.
“Trần Tâm Ý, hình như em lại phát bệnh rồi.”
Lời vừa dứt, tiếp theo đó là sự tra tấn đau đớn đến tận xương tủy.
Tôi cố gắng liên lạc với tất cả những người mà tôi quen biết, mong họ cứu tôi ra ngoài.
Nhưng Dư Gia Niên đã chuẩn bị mọi thứ từ lâu.
Anh ta giấu kín hành tung của tôi, khiến tin tức không thể truyền ra ngoài.
Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, tôi đã bị hành hạ đến chết.
Sau khi tôi chết, Dư Gia Niên như phát điên, ôm chặt xác tôi không chịu buông tay.
Anh ta nói anh ta hối hận rồi.
Anh ta nói anh ta thích tôi.
Anh ta khóc lóc lặp đi lặp lại nỗi sợ hãi và sự bướng bỉnh của mình.
Yêu một cô em gái nuôi, sẽ khiến người đời nhìn anh ta bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Khi đó, hồn tôi đứng ngay bên cạnh, lạnh lùng quan sát tất cả.
Tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.
Cho đến bây giờ, mỗi khi nhìn thấy Dư Gia Niên, tôi vẫn cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn theo phản xạ.
Vì thế, tôi quay đầu nhìn về phía Lục Trì Chu.
Tôi dang hai tay về phía anh, cố nén nước mắt làm nũng.
“Chồng ơi, ôm em đi.”
04
Choang!
Tiếng mảnh sứ vỡ vụn vang lên chói tai trong phòng bệnh.
Tôi hơi nghiêng đầu liếc nhìn.
Lòng bàn tay Dư Gia Niên đầy máu, dịch thuốc màu nâu hòa lẫn với máu chảy xuống sàn.
Thật kinh tởm.
Anh ta đứng yên tại chỗ, vẻ trêu chọc trong mắt biến mất không còn dấu vết.
Thay vào đó là cơn giận dữ vô tận.
Nhưng bây giờ, tôi chẳng có tâm trạng quan tâm đến anh ta.
Toàn bộ sự chú ý của tôi đều đặt lên người Lục Trì Chu.
Từ khoảnh khắc tôi gọi một tiếng “chồng ơi”, mắt Lục Trì Chu lập tức đỏ hoe.
Anh ấy cứng đờ người, ngước lên nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Trong đáy mắt, cảm xúc vừa khó hiểu vừa kích động không ngừng cuộn trào, cuối cùng hóa thành sự run rẩy tận sâu trong tâm hồn.
Môi anh khẽ mấp máy, giọng nói khàn khàn.
Anh bước nhanh về phía trước, ôm chặt lấy tôi, cúi đầu khẽ đáp bên tai: “Ừm.”
Dư Gia Niên siết chặt nắm đấm đầy máu, dòng máu tươi chảy ra không ngừng.
Anh ta khẽ ho vài tiếng, giơ tay trái bị thương lên, đưa đến trước mặt tôi.
Mùi máu tanh nồng nặc khiến tôi nhíu mày.
Lục Trì Chu không một tiếng động kéo tôi ra xa, mở rộng áo khoác ngoài, bao bọc tôi lại.
Tôi vươn đầu ra khỏi vòng tay anh, nhưng ngay lập tức, mí mắt bị một bàn tay ấm áp che phủ.
“Đừng nhìn, ghê lắm.”
Dứt lời, Lục Trì Chu chắn trước mặt tôi, tức giận nhìn về phía Dư Gia Niên.
Trong mắt anh, sự chán ghét không hề che giấu.
“Anh biết rõ cô ấy sợ đau, sợ máu, mà vẫn cố tình khiến cô ấy kinh tởm à?”
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Tôi gạt tay Lục Trì Chu ra, ngẩng lên quan sát kỹ gương mặt tái nhợt của anh.
Ngũ quan tinh tế, giống hệt trong ký ức của tôi.
Nếu nhìn kỹ, thậm chí còn có phần sắc bén hơn trước.
Trong ký ức, Lục Trì Chu luôn trầm mặc ít nói.
Còn như hôm nay, thẳng thắn chỉ trích người khác không chút nể nang, là lần đầu tiên tôi thấy.
Rõ ràng, Dư Gia Niên cũng không ngờ tới.
“Liên quan quái gì đến cậu.”
Dư Gia Niên trợn mắt, run rẩy đưa bàn tay bị thương tới trước.
Như thể đang chờ mong phản ứng của tôi.
“Tâm Tâm, anh bị thương rồi.”
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ luống cuống đi tìm thuốc, vừa băng bó cho Dư Gia Niên, vừa khóc sướt mướt.
Nhưng bây giờ, tôi rúc sâu vào lòng Lục Trì Chu hơn, ghét bỏ liếc nhìn bàn tay dơ bẩn của anh ta.
“Anh à, bên ngoài có bác sĩ, y tá. Em đâu có biết chữa bệnh.”
“Em…???”
Tôi bực bội cắt ngang lời anh ta:
“Em buồn ngủ rồi, muốn về nhà.”
Vô tình, tôi bắt gặp khóe môi ai đó đang khẽ nhếch lên.
Như một chú cún nhỏ đang vẫy đuôi đầy đắc ý.