01

Trong phòng bệnh, mùi thuốc khử trùng nồng nặc đến khó chịu.

Anh nuôi Dư Gia Niên và người anh em tốt của anh ta, Lục Trì Châu, đứng song song trước mặt tôi.

Tôi lắc lắc đầu, cảm giác như não sắp nổ tung, ngẩn người một lúc, chỉ thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng hư ảo.

“Đây là đâu? Tôi là ai?”

Dư Gia Niên tưởng rằng tôi mất trí nhớ, liền nhanh chóng chỉ vào Lục Trì Châu bên cạnh, ánh mắt mang theo vài phần trêu đùa mà giải thích:

“Em là em gái của anh, Trần Tâm Ý. Đây là bạn trai của em, Lục Trì Châu.”

Tôi kinh ngạc nhìn về phía Lục Trì Châu.

Người đàn ông với đôi mày sắc lạnh cụp xuống, phảng phất nét cô đơn.

Anh cố tình không nhìn tôi, nhưng ánh mắt lại vô thức dừng trên người tôi, mang theo sự kìm nén khó che giấu.

Giống hệt dáng vẻ kiếp trước.

2

Kiếp trước, tôi đơn phương si mê anh nuôi Dư Gia Niên nhiều năm, quấn lấy anh đến mức anh không thể chịu nổi.

Sau vụ tai nạn xe, anh ta tưởng rằng tôi mất trí nhớ. Để thoát khỏi sự đeo bám của tôi, anh ta cố ý nói rằng Lục Trì Châu là bạn trai tôi.

Thật ra, ngay sau khi tỉnh lại từ vụ tai nạn, tôi có bị mất trí nhớ tạm thời.

Nhưng chẳng bao lâu, tôi đã khôi phục bình thường.

Đối mặt với trò đùa của Dư Gia Niên, tôi không suy nghĩ quá nhiều.

Ngược lại, tôi lập tức vạch trần lời nói dối của anh ta, chỉ để chứng minh rằng mình không mất trí nhớ.

Tôi cẩn thận níu lấy vạt áo của Dư Gia Niên, đôi mắt ngấn nước:

“Anh ơi, em không mất trí nhớ, em không nói dối.”

Dư Gia Niên hết cách với tôi, đành mặt lạnh ôm tôi vào lòng.

Giống như suốt năm năm qua, mỗi khi tôi khóc, anh ta đều làm vậy.

“Xin lỗi, Tâm Tâm. Anh sai rồi.”

Tôi vui sướng khôn xiết, nhanh chóng quên đi chuyện vừa xảy ra, tiếp tục quấn lấy Dư Gia Niên như trước đây.

Từ năm mười sáu tuổi, tôi đã nhận ra tình cảm không bình thường của mình dành cho anh nuôi.

Mỗi lần anh ta yêu đương, tôi đều cố tình phá hoại.

Sách nói rằng đó là do bản tính chiếm hữu.

Tôi cũng không phủ nhận.

Dư Gia Niên cũng mặc nhiên chấp nhận những hành vi quá đáng của tôi.

Nhiều lần, khi tôi tìm cách đẩy lùi bạn gái của anh ta, chính anh ta lại lặng lẽ đứng sau giúp đỡ.

Anh ta dung túng tôi làm càn, cũng để mặc tôi quấn lấy anh ta không buông.

Tôi uống say khướt, ôm lấy Dư Gia Niên đòi hôn.

Anh ta không đẩy tôi ra, chỉ căng cứng cả người, để mặc tôi làm càn.

Khi ấy, tôi ngây thơ cho rằng Dư Gia Niên cũng thích tôi.

Nhưng tôi lại bỏ qua một điều quan trọng nhất:

Anh ta chưa từng thừa nhận tình cảm của mình.

Tôi ôm chặt lấy Dư Gia Niên, hôn anh ta thật lâu, cho đến khi anh ta chợt bừng tỉnh, căm ghét ra lệnh:

“Cút xuống ngay.”

Dư Gia Niên chạm vào đôi môi sưng đỏ, nhếch mép đầy giễu cợt:

“Trần Tâm Ý, sao em có thể thích chính anh trai mình? Đúng là đồ bệnh hoạn!”

Tôi bừng tỉnh như thể bị ai đó dội một xô nước lạnh.

Tứ chi tê cứng, toàn thân như bị rút hết sức lực.

“Không… không phải… em không có.”

Giọng nói ngày càng nhỏ dần, nhưng câu hỏi đột ngột vang lên đầy chói tai:

“Không thích tôi sao, hử?”

Ánh mắt đầy chán ghét của anh ta cứa sâu vào tim tôi.

Tôi không thể trả lời.

Tận sâu trong lòng, tôi biết mình đã từng thích Dư Gia Niên.

Tôi là một đứa trẻ mồ côi, trên thế gian này, chỉ có anh ấy đối xử tốt với tôi.

Sao tôi có thể không thích anh ấy được?

Dư Gia Niên như thể đã nhìn thấu bí mật của tôi, ánh mắt khinh miệt càng thêm sâu sắc:

“Một kẻ bệnh hoạn như em, chỉ xứng đáng bị nhốt trong trại tâm thần mà cải tạo.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play