8.
Áo vest khoác hờ hững trên tay, chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi ôm sát lồng ngực. Có lẽ vì đợi lâu nên hơi sốt ruột, anh ta đã cởi hai cúc áo, quần tây không một vết bẩn, khí chất công tử bột ngời ngời, chẳng có chút dáng vẻ của một chú chó hoang lạc lối nào cả.
Thấy tôi đi ra, anh vứt điếu thuốc, dẫm lên tàn thuốc, dùng đế giày nghiền nát.
"Không phải tôi bảo anh về trước đi rồi sao?"
Anh ta khẽ nhướng mắt, liếc nhìn tôi, giọng điệu có chút tủi thân: "Anh sợ em không về nhà nữa."
"Sao anh lại nghĩ tôi sẽ không về nhà?"
Giọng anh ta khàn khàn vì hút thuốc: "Vì Kỷ Trạch Viễn sắp về nước."
Tôi sững người, hỏi: "Cái gì?"
Anh im lặng nhìn tôi, ánh mắt đầy ẩn ý.
Hình như anh coi Kỷ Trạch Viễn là tình địch. Tôi không biết cảm giác bất an này của anh từ đâu mà có, tình hình hiện tại tôi cũng chẳng còn tâm trí nào để dỗ dành anh.
"Đó là nhà của tôi, cho dù tôi muốn chia tay với anh, tôi cũng chỉ đuổi anh ra ngoài."
Hôm sau, tôi tỉnh dậy sớm hơn thường lệ, vệ sinh cá nhân xong thì định gọi Quan Đạc dậy.
Chuông cửa vang lên, tôi ngáp ngắn ngáp dài ra mở cửa, Lý Niệm với quầng thâm mắt rõ mồn một, vì điều tra chuyện của Hứa Trình và Vương Yến mà cậu ta đã thức trắng đêm.
"Quan Đạc chưa dậy, cậu ngồi nghỉ một lát đi."
"Diêu tổng," Lý Niệm gọi tôi lại, vẻ mặt có chút khó xử, "Tôi nghĩ chị không cần gọi Quan tổng dậy đâu."
Tôi nhíu mày, hỏi cậu ta: "Ý cậu là sao?"
Lý Niệm chỉ vào thư phòng, tôi hiểu ý cậu ta, cậu ta muốn báo cáo riêng với tôi một số việc.
Chúng tôi bước vào thư phòng, vẻ mặt Lý Niệm đã không còn khó xử như lúc nãy, cậu ta đi thẳng vào vấn đề: "Hứa Trình là người của Quan tổng."
Tôi sững người.
Lý Niệm tiếp tục nói: "Trong quá trình điều tra, tôi phát hiện trong số những người thường xuyên liên lạc với Hứa Trình có Vương Tồn, thư ký của Quan tổng. Từ khi Vương Yến bắt đầu qua lại với Hứa Trình, mỗi tháng đều có một khoản tiền năm mươi vạn tự động chuyển vào tài khoản của Hứa Trình."
Chỉ vài câu nói ngắn ngủi đã có thể suy ra, Vương Yến từ đầu đến cuối đều là con cá trong lưới của Quan Đạc.
Từ việc Vương Yến gặp gỡ Hứa Trình cho đến việc Vương Yến mang thai đều là do Quan Đạc một tay sắp đặt. Khi Vương Yến vừa vuốt ve bụng vừa mơ mộng về ngôi vị bà Quan, thì Quan Đạc lại đứng bên cạnh cười lạnh, chờ bà ta từng bước rơi xuống vực sâu.
Bên ngoài cửa truyền đến tiếng động nhỏ, tôi theo bản năng nhìn về phía cánh cửa sau lưng Lý Niệm.
"Đưa tài liệu cậu có cho tôi."
Lý Niệm lấy tập tài liệu từ trong cặp công văn đưa cho tôi, tôi nhận lấy tập tài liệu bỏ vào ngăn kéo, khóa lại.
Lý Niệm mở khóa cửa nhường đường, tôi nhìn chằm chằm Quan Đạc đang đứng ngoài cửa. Quan Đạc vừa mới tỉnh dậy, tóc tai rối bù, ánh mắt vẫn còn mang theo vẻ mơ màng đặc trưng của người vừa ngủ dậy.
Nếu Quan Đạc đã nắm trong tay bằng chứng quan trọng như vậy, tại sao anh vẫn chưa hành động? Vương Yến vẫn có thể như hôm qua, giả vở làm bà Quan trong nhà họ Quan.
Chỉ vài giây ngắn ngủi nhìn nhau, ánh mắt Quan Đạc chuyển sang Lý Niệm, dần trở nên tỉnh táo.
Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười khó hiểu: "Thư ký Lý thật là tận tâm với công việc, không biết là công việc gì mà đáng để đến tận nhà báo cáo từ sáng sớm thế này."
Không khí như đông cứng lại trong giây lát.
Lý Niệm trả lời theo phép công việc: "Xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của Quan tổng, công việc đã báo cáo xong, tôi xin phép về trước."
Tôi phẩy tay, ra hiệu cho Lý Niệm rời đi.
Tôi theo bản năng giải thích với Quan Đạc: "Công ty có chút việc, em không nghe máy nên Lý Niệm mới phải đến nhà tìm em."
Tôi và Quan Đạc nhìn nhau, Quan Đạc nhìn tôi chằm chằm, nói từng chữ một: "Lạc Lạc, em không nói thật."
Khóe môi anh hơi nhếch lên tạo cho tôi cảm giác áp bức mãnh liệt. Vẻ mặt nửa cười nửa không của anh như đang nói với tôi rằng, anh biết rõ những gì Lý Niệm đã báo cáo.
"Hứa Trình là người của anh."
"Phải." Anh trả lời dứt khoát, không hề có ý định che giấu.
"Anh biết đứa bé trong bụng Vương Yến không phải con của nhà họ Quan, chỉ cần một xét nghiệm ADN là có thể vạch trần bà ta, tại sao anh lại để mặc bà ta lừa dối cha mình?"
Quan Đạc thản nhiên nhìn tôi, giọng nói dịu dàng: "Lạc Lạc muốn nghe sự thật sao?"
Lý trí mách bảo tôi rằng, sự thật từ miệng Quan Đạc có thể rất tàn khốc, nhưng tôi vẫn gật đầu.
Anh bước tới, cánh tay phải thon dài rắn chắc chắn ngang cửa, tôi bị anh giam hãm trong không gian chật hẹp. Anh cúi đầu nhìn xuống tôi, vẻ mặt lười biếng.
"Tháng của đứa bé còn quá nhỏ, nếu vạch trần bà ta bây giờ, bà ta hoàn toàn có thể bỏ đứa bé và tiếp tục cuộc sống của mình."
Tim tôi thắt lại.
Ánh mắt sâu thẳm của anh đè nặng lên tôi, anh tiếp tục nói: "Đợi đến khi cái thai lớn hơn, muốn bỏ cũng chỉ còn con đường một xác hai mạng, lúc đó bà ta mới biết được cái bàn tính của mình có thể gõ vào đầu người nhà họ Quan hay không."
Sau vụ tai nạn xe hơi, tôi luôn cảm thấy Quan Đạc khó lường, có một mặt mà người khác không biết. Chỉ vài câu nói ngắn ngủi đã thể hiện sự tàn nhẫn của anh.
Tôi chỉ học theo lời thoại trong phim, giả vờ đe dọa Vương Yến, nhưng Quan Đạc lại thực sự muốn mạng sống của bà ta.
Sắc mặt tôi sa sầm, anh tiếp tục nói: "Sau khi nghe sự thật, em thấy anh rất ghê tởm sao?"
Tôi ngây người nhìn anh.
9.
"Tên thuộc hạ nhỏ bé của em chẳng lẽ chưa nói cho em biết mẹ anh đã chết như thế nào sao?"
Vừa nói, anh vừa đặt cả bàn tay lên gáy tôi, ép tôi nhìn thẳng vào anh.
Bàn tay anh rộng lớn, nóng rực, đôi mắt như một từ trường khổng lồ, nuốt chửng tôi vào vòng xoáy.
Bây giờ mới là con người thật của anh, những gì anh thể hiện sau khi tôi mất trí nhớ chỉ là lớp ngụy trang để tôi mất cảnh giác.
Anh ta là một con rắn độc.
Tôi muốn chạy trốn, nhưng anh đã siết chặt gáy tôi. Tôi cười gượng gạo nhìn anh, nói: "Không ghê tởm, anh chỉ đang phản kháng thôi, Vương Yến là kẻ có tội, anh trừng phạt bà ta là đúng."
Anh nhìn tôi, câu trả lời của tôi khiến anh rất hài lòng.
"Nếu những lời này xuất phát từ đáy lòng em thì tốt rồi."
Điện thoại của tôi reo lên, tiếng chuông đột ngột phá vỡ bầu không khí kỳ lạ giữa chúng tôi.
Quan Đạc buông tay, tôi vội vàng chạy đi nghe máy. Đầu dây bên kia là Kỷ Trạch Viễn.
Tiếng tắt máy ô tô vang lên từ đầu dây bên kia, giọng Kỷ Trạch Viễn có chút mệt mỏi: "Lạc Lạc, anh đang ở bãi đậu xe dưới tầng hầm nhà em, anh biết Quan Đạc ở nhà, anh có chuyện muốn nói với em, em xuống đây đi."
Tôi hoang mang, "Anh có chuyện gì thì lên đây nói đi."
Anh ta không giải thích, chỉ nói: "Em xuống đây nhanh lên."
Nói xong anh cúp máy. Tôi lơ đãng xoa màn hình điện thoại, một lúc sau, quay đầu lại thấy Quan Đạc đang pha cà phê.
Tôi khoác đại một chiếc áo khoác, nói dối là để quên đồ trong xe, Quan Đạc thờ ơ gật đầu.
Bãi đậu xe dưới tầng hầm, ánh đèn lờ mờ. Chiếc xe của Kỷ Trạch Viễn rất dễ thấy, anh ta một tay đặt trên vô lăng, khuôn mặt hiện lên mờ ảo trong bóng tối.
Tôi bước tới, gõ cửa sổ xe, Kỷ Trạch Viễn đột nhiên mở mắt, đẩy cửa xe, bước ra khỏi ghế lái.
Kỷ Trạch Viễn chắc là vừa xuống máy bay đã đến đây, quầng thâm dưới mắt rõ mồn một, cằm lún phún râu.
Tôi hỏi anh ta: "Có chuyện gì không thể lên trên nói?"
Cách đó không xa, có một chiếc xe nổ máy, từ từ đi ngang qua chúng tôi, ánh đèn quét qua khuôn mặt mệt mỏi của Kỷ Trạch Viễn.
Anh ta im lặng rất lâu mới lên tiếng: "Nguyên nhân vụ tai nạn máy bay của chú dì là do phi công bị trầm cảm muốn tự sát."
Tôi nhíu mày nhìn anh ta, nói: "Nguyên nhân vụ tai nạn máy bay em đã biết từ lâu rồi."
Kỷ Trạch Viễn đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, hít sâu một hơi, dường như trong khoảnh khắc đã đưa ra một quyết định khó khăn nào đó. Một lúc sau, anh ấy cúi đầu, lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi có linh cảm rằng, những lời anh ấy sắp nói sẽ đưa tôi vào địa ngục không đáy.
"Phi công tên thật là Quan Thiệp, là anh trai của Quan Đạc."
Tôi phản bác: "Phi công căn bản không tên là Quan Thiệp. Anh ấy ở ngay bên cạnh tôi khi báo cáo điều tra vụ tai nạn máy bay được công bố. Làm sao phi công có thể là Quan Thiệp? Làm sao có thể là anh trai của Quan Đạc?"
Anh ta chưa kịp trả lời loạt câu hỏi dồn dập của tôi.
"Lạc Lạc." Giọng nói của Quan Đạc vang lên từ phía sau.
Những mảnh ký ức chợt lóe lên trong đầu tôi, ký ức trống rỗng về Quan Đạc bỗng nhiên thay đổi.
Mặt tôi tái nhợt, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ký ức bị lãng quên ồ ạt ập về.
Tiếng ly thủy tinh vỡ tan, mảnh vỡ vương vãi khắp sàn nhà, những cuộc cãi vã kịch liệt, gợn sóng trong đôi mắt bình tĩnh của Quan Đạc, dần dần trở nên u ám.
"Anh đã biết từ lâu rằng cả gia đình tôi đã chết trên chuyến bay đó phải không?"
"Anh cố tình tiếp cận tôi phải không?"
"Quan Đạc, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Anh trai anh là kẻ sát nhân, kẻ đã giết cả gia đình tôi!"
"Nếu anh ta muốn chết, cứ việc tìm một nơi yên tĩnh tự tử, không cần phải kéo theo cả một máy bay người chết cùng!"
"Tôi vậy mà lại kết hôn với em trai của kẻ đã giết cả nhà tôi!"
"Tôi một mình chôn cất bố, mẹ, em trai tôi!"
"Em trai tôi mới 15 tuổi! Nó chỉ là một đứa trẻ!"
Bên tai toàn là tiếng gào thét bất lực và đáng thương của tôi.
Quan Đạc từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ có tôi như một kẻ điên mà gào thét.
Ngay sau đó, tôi cầm túi xông ra khỏi nhà, Quan Đạc cũng đuổi theo.
Để thoát khỏi Quan Đạc, tôi bất chấp nguy hiểm phóng xe trong đêm tối. Cuối cùng, khi vào cua, tôi đã đâm vào một chiếc xe tải.
Ký ức cứ như vậy bất ngờ ùa về.
Quả nhiên con người vẫn cần phải có kích thích.
Tôi nghiến răng nhìn Quan Đạc đang bước vững chắc về phía mình, anh ta dừng lại trước mặt tôi và Kỷ Trạch Viễn, vẻ mặt bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự tàn nhẫn khó nhận thấy.
Xung quanh im lặng như tờ, Kỷ Trạch Viễn nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi ra sau lưng anh ấy.
Đôi mắt Quan Đạc đầy vẻ hung ác, như những lưỡi dao sắc bén. Ánh mắt anh ta dừng lại trên khuôn mặt của Kỷ Trạch Viễn, anh ta nghiến răng nói:
"Tao đáng lẽ không nên để mày sống sót trở về."
Không khí đông cứng lại trong giây lát, Quan Đạc vậy mà lại tức giận đến mức này.
Kỷ Trạch Viễn là người không thể chịu đựng được việc bị người khác đe dọa, "Người khác gọi anh một tiếng Quan tổng, anh thật coi mình là đại thiếu gia nhà họ Quan rồi sao?"
Quan Đạc nhếch mép, trông có vẻ tàn nhẫn đến kỳ lạ, "Không ngờ bây giờ cậu còn có tâm trạng ở đây xen vào chuyện nhà người khác. Kỷ phu nhân sức khỏe không tốt, nếu tôi là cậu, tôi sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh Kỷ phu nhân."
10.
Tôi đẩy Kỷ Trạch Viễn ra, đứng chắn trước mặt anh ấy, "Quan Đạc, anh câm miệng cho tôi."
Vừa dứt lời, đôi mắt đen láy của Quan Đạc nhìn về phía tôi, ánh mắt lạnh lùng, mang theo sát khí.
"Em đã nhớ ra tất cả rồi phải không? Vừa nhớ ra, em liền vội vã muốn rời xa tôi, đi cùng Kỷ Trạch Viễn, đúng không?" Sắc mặt anh ta u ám đến đáng sợ, khiến người ta kinh hãi, "Giống như đêm hôm đó."
Đêm hôm đó, khi tôi bỏ đi trong cơn tức giận, đúng là định đi tìm Kỷ Trạch Viễn.
Sau khi gia đình qua đời, Kỷ Trạch Viễn luôn ở bên cạnh tôi, trở thành người tôi theo bản năng muốn dựa dẫm.
Lúc này, có một chiếc xe chạy từ trong bãi đậu xe ra, đèn pha chiếu lên bức tường trắng tạo thành vòng tròn ánh sáng ngày càng lớn, trong nháy mắt chiếu sáng chúng tôi đang đối đầu.
Tôi cứ tưởng chùm sáng này sẽ vụt tắt ngay, nhưng chiếc xe dừng lại, tiếng phanh xe chói tai trong bãi đậu xe yên tĩnh, bốn người đàn ông vạm vỡ mặc vest bước ra khỏi xe, hùng hổ đi thẳng về phía chúng tôi.
Quan Đạc nắm lấy cánh tay tôi, tôi thấy Vương Tồn, thư ký của Quan Đạc, ngồi ở ghế phụ, đầu tôi vang lên tiếng chuông cảnh báo: Bọn họ là người của Quan Đạc!
Bảo vệ lập tức khống chế Kỷ Trạch Viễn, dùng khăn tay bịt miệng anh ấy, Kỷ Trạch Viễn vùng vẫy vài cái rồi ngất đi, sau đó bảo vệ kéo anh ấy lên xe.
"Canh chừng hắn cho kỹ, đừng để hắn chạy mất." Giọng Quan Đạc hơi khàn.
Tôi liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của Quan Đạc, nhưng sức lực quá chênh lệch, căn bản không thể lay chuyển anh ta dù chỉ một chút.
Chiếc xe bắt cóc Kỷ Trạch Viễn phóng đi, bãi đậu xe lại trở về yên tĩnh.
"Muốn cứu thanh mai trúc mã của em sao?" Nói xong câu đó, anh ta hung hăng bóp cổ tôi, ép tôi ngẩng cả khuôn mặt lên, sát khí trong mắt anh ta rất nặng, "Diêu Lạc, em đừng có mơ tưởng nữa."
Tôi không thể cử động, chỉ có thể mặc cho anh ta khống chế, "Nếu Kỷ Trạch Viễn có mệnh hệ gì, nhà họ Kỷ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh."
Anh ta nhướng mày cười lạnh: "Em có biết nhà họ Kỷ trong tay tên phế vật Kỷ Trạch Viễn này chỉ còn là cái vỏ rỗng không? Nhà họ Kỷ sẽ không bỏ qua cho tôi?" Anh ta từ từ nhấc ngón tay cái đang ấn trên cổ họng tôi lên, "Em nên hỏi trước, tôi có bỏ qua cho Kỷ Trạch Viễn hay không."
Tôi nhìn chằm chằm vào ánh đèn chói mắt trên trần nhà, trái tim từng chút rơi xuống vực sâu, ngột ngạt đến mức không thở nổi.
Tôi đã bị Quan Đạc giam cầm được một tuần rồi.
Tất cả các thiết bị liên lạc đều bị anh ta tịch thu, căn biệt thự giam giữ tôi nằm sâu trong núi, có bốn bảo vệ luân phiên canh gác ở cửa, người giúp việc chăm sóc tôi lại là người không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng, tôi căn bản không có cách nào liên lạc với thế giới bên ngoài.
So với bản thân mình, tôi càng quan tâm đến việc Quan Đạc đối xử với Kỷ Trạch Viễn như thế nào.
Là tôi có mắt như mù, tin nhầm người, Kỷ Trạch Viễn căn bản không có lỗi gì.
Lúc đó, tôi khăng khăng muốn kết hôn với Quan Đạc, người duy nhất ngăn cản tôi chính là Kỷ Trạch Viễn, anh ấy nói Quan Đạc tuy bề ngoài là con nuôi của nhà họ Quan, nhưng thân thế bí ẩn, đại thiếu gia nhà họ Quan chết rồi, mới đến lượt Quan Đạc lên nắm quyền.
Anh ấy nói Quan Thiệp đột ngột gặp chuyện, bên ngoài căn bản không biết tại sao Quan Thiệp lại chết, tin tức về cái chết của Quan Thiệp bị cưỡng chế phong tỏa, vì vậy không ai biết phi công gây ra cái chết của ba người nhà tôi là Quan Thiệp.
Nhiều chuyện đều hướng về phía Quan Đạc, bên ngoài đồn đại Quan Đạc muốn lên nắm quyền, không tiếc hại chết Quan Thiệp.
Lúc đó tôi cố chấp, nói những lời khó nghe với Kỷ Trạch Viễn, tôi nói tôi tin tưởng Quan Đạc, anh ấy không phải người như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó tôi chỉ là quá cô đơn, sự xuất hiện của Quan Đạc vừa vặn bù đắp sự thiếu hụt của gia đình, tôi quá mê luyến cảm giác thuộc về gia đình mà Quan Đạc mang lại.
Vì vậy, khi Quan Đạc cầu hôn, tôi không hề do dự.
Tôi sợ chỉ cần tôi do dự một giây, Quan Đạc sẽ hối hận, tôi sẽ lại mất đi "gia đình".
Chỉ là không ngờ, sự ấm áp mà tôi nhất thời tham lam, sau này lại khiến tôi rơi vào nguy hiểm.
Suy nghĩ hồi lâu, tôi đứng dậy đi về phía thư phòng, khi lên lầu, tôi vô tình gặp Vương Tồn, thư ký của Quan Đạc, ở hành lang, anh ta cúi đầu chào tôi, "Thưa phu nhân."
Tôi nhìn cánh cửa thư phòng đang mở, hỏi anh ta: "Thư ký Vương, tôi chỉ hỏi anh một câu, Kỷ Trạch Viễn thế nào rồi?"
Anh ta cung kính trả lời: "Tôi không rõ, phu nhân có thể hỏi Quan tổng."
Tôi khẽ hừ một tiếng: "Tôi muốn khuyên thư ký Vương, chọn sai chủ nhân sau này sẽ phải trả giá, có những việc một khi thất bại, sẽ cần phải hy sinh một con dê tế thần để gánh tội. Chủ nhân phạm lỗi, người bị trừng phạt thường là thuộc hạ," Tôi đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, "Người này thường là con chó thân cận nhất của chủ nhân."
Tôi bước tới vỗ vai anh ta, nói: "Lựa chọn quan trọng hơn nỗ lực, đối với kẻ điên, lòng trung thành của người bình thường căn bản là không đủ, thư ký Vương, anh là người thông minh."
Cánh cửa thư phòng hé mở. Tôi đứng nơi ngưỡng cửa, nhìn thấy nét mệt mỏi hiện rõ giữa đôi mày của Quan Đạc. Anh ta vừa nới lỏng cà vạt vừa nhìn về phía tôi.
Vụ mất tích của Kỷ Trạch Viễn không phải chuyện nhỏ. "Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo", Kỷ gia dù không còn quyền thế ngập trời như xưa, nhưng cũng chẳng thể suy tàn trong chốc lát.