1.
Cuộc sống độc thân của tôi cứ thế mà chấm dứt. Tôi thật buồn bã.
Bầu không khí trở nên vô cùng gượng gạo. Người đàn ông tên Quan Đạc đang lau nước mũi, ôm lấy chân tôi mà khóc, nước mắt nước mũi chảy đầy tay.
Tôi tự hỏi, làm sao tôi lại có thể lấy một người đàn ông như thế này? Anh ta chưa cai sữa à?
Tôi cố gắng rút chân mình ra, nhưng lực của anh quá mạnh, tôi đành từ bỏ để anh tiếp tục ôm chân mình khóc.
Tôi cẩn thận quan sát anh.
Sống mũi cao, đuôi mắt hơi nhếch lên, làn da trắng mịn, mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh nhưng cúc áo thì cài lệch cả.
Nếu anh không khóc thì khí chất chắc chắn sẽ rất thanh thoát, nho nhã.
Bị tiếng khóc của anh làm phiền, tôi mạnh chân đá một cái, đúng ngay cằm anh, lạnh lùng nói:
"Khóc tang hả? Tôi còn chưa chết đâu."
Anh lau nước mũi, nói:
"Anh khóc cho tình yêu đã mất của chúng ta."
Khóe miệng tôi giật giật. Cái gì mà tình yêu đã mất? Toàn là chuyện vớ vẩn!
Tôi có thói quen viết nhật ký. Lúc này, tôi chỉ muốn lật giở từng trang nhật ký để kiểm chứng mọi chuyện.

Bất ngờ, Quan Đạc đứng dậy, lấy từ trong cặp tài liệu ra cuốn nhật ký của tôi. Anh đưa nó cho tôi và nói: "Anh biết em muốn cái này."

Sao anh ta lại có nhật ký của tôi? Còn mang theo bên mình nữa chứ?

Tên biến thái này! Anh ta bị rỗi hơi à? Cho dù chúng ta là vợ chồng thì anh ta cũng không có quyền xâm phạm quyền riêng tư của tôi chứ?

Tôi trừng mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh ta. Nếu ánh mắt có thể bắn ra tia laser thì anh ta đã bị tôi thiêu rụi rồi!

"Nhật ký là chuyện riêng tư của em, anh chưa từng mở ra xem." Giọng anh ta đều đều, không cao không thấp. "Cuốn nhật ký này em luôn giữ gìn cẩn thận, anh chưa từng đụng vào. Bác sĩ nói em bị chấn thương não, có thể bị rối loạn trí nhớ. Em lại hay đa nghi, anh nghĩ em có thể cần nó nên mới mang đến cho em."

Tôi nắm chặt cuốn nhật ký. Anh ta có vẻ đúng là chồng tôi thật. Biết tôi hay đa nghi, chỉ tin vào những gì chính tay mình ghi lại nên tôi mới có thói quen viết nhật ký.

Lười đôi co với anh ta, tôi quay sang hỏi nhỏ Lý Niệm, trợ lý của mình: "Đám người mẫu nam của tôi đâu?"

Cậu ta liếc nhìn Quan Đạc đang gọt táo, nhỏ giọng nói: "Sau khi kết hôn với Quan tổng, cô đã không còn tìm đến họ nữa."

Tôi nhìn cậu ta, sững sờ.

Sao có thể như vậy được?! Làm sao tôi có thể bỏ rơi đám người mẫu mà tôi coi là bảo bối chứ?!

Lý Niệm nhướn mày ra hiệu cho tôi nhìn ra sau. Tôi quay đầu lại thì thấy Quan Đạc đang nhìn tôi với vẻ mặt u oán.

"Vợ à, chẳng phải em đã hứa là cả đời này chỉ yêu mình anh thôi sao?"

Tôi chết lặng. Sao tôi có thể nói ra những lời sến súa như vậy chứ?

Anh ta chắc chắn đang lừa tôi. Tên lừa đảo!

Đang lúc tôi rối bời thì cửa phòng bật mở.

Tôi nhìn thấy vị cứu tinh của mình: Kỷ Trạch Viễn.

"Trạch Viễn!"

Nếu xương sườn của tôi không bị gãy cần tĩnh dưỡng thì chắc chắn bây giờ tôi đã lao vào vòng tay anh ấy rồi.

Theo Kỷ Trạch Viễn bước vào phòng, tôi cảm nhận được Quan Đạc chuyển sang trạng thái cảnh giác cao độ.

Kỷ Trạch Viễn là bạn thanh mai trúc mã của tôi. Từ hồi còn bé tí, chúng tôi đã quấn quýt bên nhau như hình với bóng.

Phải nói là, Kỷ Trạch Viễn rất đẹp trai. Vai rộng eo thon, ngũ quan sắc nét thừa hưởng từ người mẹ Nga của anh ấy. Đôi môi mỏng mím chặt, cả người toát lên vẻ đẹp cấm dục.

Ánh mắt trầm tĩnh của anh ấy lướt qua khắp căn phòng, cuối cùng dừng lại ở tôi, hỏi: "Em đỡ hơn chưa?"

Tôi chẳng buồn xã giao, chỉ thẳng vào Quan Đạc và nói: "Anh ta nói em đã kết hôn với anh ta."

Tôi chờ Kỷ Trạch Viễn nói với tôi rằng đây chỉ là một trò đùa.

Câu nói không đầu không đuôi của tôi khiến anh ấy ngẩn người. Anh ấy khó hiểu nhìn Lý Niệm. Lý Niệm tiến lại gần, ghé tai anh ấy nói nhỏ vài câu.

Kỷ Trạch Viễn nhếch mép, đầy ẩn ý nói: "Rối loạn trí nhớ?"

Sau thoáng bối rối, anh ấy lấy lại bình tĩnh, ánh mắt hướng về phía Quan Đạc. Anh ấy nhướng mày nhẹ, nói: "Quan tổng, Lạc Lạc chỉ quên mỗi anh thôi đấy."

Quan Đạc bình thản đứng dậy, cười nhạt nói: "Lạc Lạc là vợ hợp pháp của tôi. Bây giờ cô ấy quên tôi cũng không sao, sau này sẽ nhớ lại thôi."

Quan Đạc trông gian xảo, hoàn toàn không còn vẻ mặt quỵ lụy như vừa nãy.

Chỉ vài câu ngắn ngủi mà đã đầy mùi thuốc súng, chiến tranh dường như sắp nổ ra.

Tôi lại hỏi Kỷ Trạch Viễn: "Trạch Viễn, em thật sự đã kết hôn rồi sao?"

Anh ấy gật đầu: "Kết hôn rồi."

Tất cả mọi người xung quanh tôi đều chứng thực cho cuộc hôn nhân này. Và tôi có thể nghi ngờ bất kỳ ai, chứ không bao giờ nghi ngờ Kỷ Trạch Viễn.

Đầu óc tôi ong ong, hóa ra tôi thật sự đã kết hôn rồi.

Trong ánh mắt Kỷ Trạch Viễn ẩn chứa điều gì đó sâu xa. Anh ấy xoa đầu tôi, nói: "Không sao đâu Lạc Lạc, kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn mà."

2.
Tôi đang suy nghĩ về khả năng ly hôn thì Kỷ Trạch Viễn đã bị Quan Đạc đấm ngã xuống đất. Tốc độ ra đòn của Quan Đạc nhanh đến mức tôi còn tưởng anh ta là võ sĩ chuyên nghiệp!

Quan Đạc nghiến răng nói: "Tôi đã biết anh có ý đồ với Lạc Lạc!"

Kỷ Trạch Viễn đứng dậy, phản đòn một cú đấm trúng mặt trái của Quan Đạc. Cú đấm này hung hãn, chuẩn xác và dứt khoát.

Quên mất chưa nói, Kỷ Trạch Viễn có luyện tán thủ, ba bốn người cũng khó lại gần anh ấy.

Lý Niệm đứng bên cạnh xem mà há hốc mồm.

Tôi hét lên: "Còn đứng nhìn cái gì?! Mau vào can ra!"

... Lý Niệm lắc đầu, nhìn tôi vẻ khó xử: "Diêu tổng, tôi không dám..."

Tôi nhìn cục diện, nói với Lý Niệm: "Đánh nữa là tôi thành quả phụ đấy."

Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lý Niệm, tôi nghiến răng: "Tháng này tôi thưởng cậu năm vạn tệ."

Lý Niệm lập tức hóa thân thành siêu chiến binh, tách hai người họ ra.

Quả nhiên, sức mạnh của đồng tiền thật vĩ đại!

Tôi ôm lấy xương sườn đang âm ỉ đau, quát: "Tất cả cút ra ngoài cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ ai trong số các anh! Đã lớn rồi còn học cái trò đánh nhau trẻ con đấy!"

Tôi ra hiệu cho Lý Niệm đuổi cả hai ra ngoài. Lý Niệm hình như rất sợ Quan Đạc, lùi lại một bên không dám tiến lên.

Tôi thở dài, giơ năm ngón tay ra: "Năm vạn."

Siêu chiến binh Lý Niệm lập tức online, đẩy Quan Đạc và Kỷ Trạch Viễn ra khỏi cửa.

Họ đứng ngoài cửa sổ, ngóng vào trong phòng bệnh.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, Lý Niệm bắt đầu dọn dẹp chiến trường.

Tôi mở nhật ký ra. Cuốn nhật ký quả thật không bị ai động vào bởi vì tôi đã kẹp một sợi tóc của mình vào trang ngày 12 tháng 1 năm 2018.

Những dòng chữ quen thuộc phảng phất vết hằn của thời gian.

Ngày hôm đó, một chiếc máy bay từ Pháp bay về đã gặp nạn.

Ngoài tôi ra, tất cả mọi người trong gia đình đều có mặt trên chuyến bay đó không ai sống sót.

Tôi trở thành người cô độc theo đúng nghĩa đen. Ba, mẹ và em trai đều đã ra đi. Một mình tôi lo liệu tang lễ cho ba người.

Tôi lại kẹp sợi tóc vào trang giấy đó.

Thật ra tôi không ghi nhật ký mỗi ngày, nhưng khi gặp chuyện quan trọng, tôi đều ghi lại vào sổ. Đây là thói quen của tôi từ năm sáu tuổi đến giờ.

Tôi sợ quên, cũng sợ ký ức của mình sẽ bóp méo sự thật nên tôi chọn cách ghi chép lại.

Tôi tiếp tục lật giở, không thấy bất kỳ dòng nào nhắc đến Quan Đạc.

Ngày 12 tháng 8 năm 2019

Tôi nhặt được một chú chó hoang. Chú chó này trông cũng được, chỉ là hơi mít ướt, cứ bám dai như đỉa. Tôi không còn cách nào khác, đành phải mang nó về nhà.

Ngày 20 tháng 8 năm 2019

Chú chó hoang cứ bám riết lấy nhà tôi, dù nói gì cũng không chịu về, thật phiền phức.

Ngày 15 tháng 9 năm 2019

Chú chó hoang nấu ăn cũng tạm được, tôi tạm thời nhẫn nhịn vậy.

Ngày 28 tháng 9 năm 2019

Chú chó hoang hình như không ưa Kỷ Trạch Viễn, cứ như muốn cắn anh ấy vậy.

Trong đầu tôi bất chợt hiện lên hình ảnh Quan Đạc liều mạng đánh Kỷ Trạch Viễn lúc nãy. Tôi nghi ngờ chú chó hoang chính là Quan Đạc.

Tôi quay sang dò hỏi Lý Niệm: "Chú chó hoang tôi nuôi đâu rồi?"

Cậu ta ồ lên một tiếng, chỉ ra cửa. Tôi nhìn theo hướng tay cậu ta thấy Quan Đạc đang đứng ngoài cửa sổ, ngóng vào trong.

Anh ta thật sự giống một chú chó hoang. Tôi đúng là thiên tài ẩn dụ!

Tôi không nên làm nữ tổng tài bá đạo, tôi nên đi làm nhà văn mới đúng.

Chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ, tôi nhận được một tin khiến tôi gần như ngất xỉu.

Lý Niệm nói, chiếc Ferrari của tôi đã bị tôi tông nát.

Tôi nghẹn thở, ngất lịm đi.

Biến cố gia đình ập đến, chỉ sau một đêm, từ một cô tiểu thư được cưng chiều, tôi trở thành Diêu Lạc phải tổ chức ba đám tang và kế thừa gia sản, không thể tiếp tục rong chơi hưởng lạc. Tôi sống từng ngày như đi trên lớp băng mỏng.

Giờ đây, tôi không chỉ quên mất chồng mình mà còn mất cả chiếc Ferrari.

Tôi cảm thấy ông trời đang trừng phạt tôi.

Tỉnh lại, tôi cho mọi người về hết, nói là muốn yên tĩnh một mình.

Gánh nặng tinh thần sẽ ảnh hưởng đến thể chất, huống hồ tôi vừa mới bị tai nạn xe hơi. Dù có cố gắng thế nào, tôi cũng không thể nhớ ra Quan Đạc là ai.

Tôi cuộn tròn trên giường bệnh, ngáp dài một cái rồi chui đầu vào trong chăn.

Tôi thích ngủ trùm chăn, như vậy tôi cảm thấy an toàn hơn.

Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, tôi muốn ngẩng đầu lên nhưng thực sự không còn chút sức lực nào. Tôi vốn dĩ chẳng có kẻ thù nào, chắc cũng chẳng ai thuê sát thủ đến lấy mạng mình. Nghĩ vậy, tôi liền buông bỏ cảnh giác, từ bỏ ý định ngẩng đầu xem ai đang bước vào.

Người đó dừng lại bên giường tôi, kéo chăn ra. "Trùm chăn ngủ không tốt cho sức khỏe."

... Tôi cố gắng mở mắt, nhận ra người đó là Quan Đạc. Tôi buột miệng: "Liên quan gì đến anh?"

Quan Đạc nhìn tôi chằm chằm ba giây, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán tôi.

Tôi định gạt tay anh ra nhưng rồi chợt nghĩ, anh là chồng tôi, lau mồ hôi cho tôi cũng là chuyện nên làm, thế là tôi để mặc anh.

Mặc dù tôi không thực sự muốn Quan Đạc chạm vào mình, nhưng phải thừa nhận, anh ta thật sự rất biết cách chăm sóc người khác.

Và ngay lúc tôi mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ một lần nữa thì trán tôi bỗng bị anh ta lén hôn.
Giọng Quan Đạc trầm thấp: "Có biết bao nhiêu người cần quên, vậy mà em lại quên mất anh."

Tôi chưa kịp suy nghĩ về ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh ta, thì đã chìm vào giấc ngủ.

3.
Tôi mơ màng mở mắt, trời đã sáng. Câu hỏi thường nhật lại hiện lên trong đầu: “Ông trời ơi, sao tôi vẫn còn sống?”

Hầu như ngày nào vừa tỉnh dậy tôi cũng tự hỏi mình như vậy, nhưng ông trời chẳng bao giờ đáp lại. Thay vào đó, ông ta sai Lý Niệm đến dội bom tôi bằng cả núi công việc.

Quả nhiên, vừa bước ra khỏi phòng tắm, Lý Niệm đã chực sẵn với một chồng tài liệu.

Tôi hít một hơi lạnh, nói: “Tôi là bệnh nhân đấy.”

Lý Niệm nghiêm chỉnh đáp: “Công ty không có cô thì sập mất.”

Trước khi làm bà chủ, tôi chưa bao giờ nghĩ làm bà chủ lại khổ sở đến thế. Ai mà biết được, đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng của một nữ tổng tài bá đạo là một người bị tai nạn xe hơi đến mức quên cả chồng còn bị trợ lý ép làm việc?

Tôi nhớ những ngày tháng nhàn hạ làm tiểu thư cành vàng lá ngọc quá.

Thở dài một tiếng, tôi cam chịu ngồi xuống giường, lật giở tài liệu. Lật được vài trang, tôi chợt nhớ ra mình còn một ông chồng, tuy không tồn tại trong ký ức nhưng lại tồn tại rất rõ ràng ngoài đời thực.

Tôi đưa mắt nhìn quanh phòng bệnh, không thấy bóng dáng anh đâu. Quả nhiên, đàn ông đều không đáng tin cậy. Hôm qua còn làm như không có tôi thì sống không nổi, vậy mà mới một đêm đã biến mất tăm.

Lý Niệm bưng bữa sáng vào, liếc nhìn tôi rồi nói: “Tổng giám đốc Quan đi lấy đồ cho cô thay rồi.”

Đúng là Lý Niệm, tôi chỉ cần nhúc nhích mông là cậu ta biết tôi muốn “xì hơi”.

Tôi mỉm cười, uống một ngụm sữa đậu nành, vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng.

Lý Niệm đưa tôi một tờ khăn giấy, nói: “Mẹ vợ của anh Kỷ bị bệnh, sáng nay anh ấy đã bay sang Mỹ rồi. Đêm qua, anh ấy có đến chào cô nhưng cô đang ngủ, tôi định gọi cô dậy nhưng anh ấy không cho.”

Tôi thản nhiên đáp “ừ”. Dì Kỷ bị bệnh cũng không phải ngày một ngày hai, lần nào cũng là Kỷ Trạch Viễn cuống cuồng bay sang Mỹ thăm bà. Không hiểu sao dì ấy nhất quyết không chịu về nước.

Khi tôi ăn sáng xong và bắt đầu làm việc, “chú chó hoang” của tôi đã quay lại.

Vừa bước vào phòng, thấy tôi đang làm việc, mặt Quan Đạc lập tức sa sầm.

“Em bị bệnh rồi còn làm việc gì?”

Tôi vẫn không hề nao núng, tiếp tục xem tài liệu trên tay. Tôi thực sự không biết phải đối mặt với người chồng mà tôi hoàn toàn không nhớ gì này như thế nào.

Anh đặt tay lên tay tôi đang lật tài liệu. Tôi khó chịu ngẩng lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt nghiêm nghị của Quan Đạc.

Anh nói: “Thiệt hại của Diêu Huy trong thời gian em nằm viện, anh sẽ bồi thường gấp đôi.”

Tôi thật sự không ngờ mình lại có thể leo lên được cành cao của cậu ấm nhà họ Quan giàu có như vậy.

Có lợi mà không chiếm thì đúng là đồ ngốc, vậy nên tôi quyết định “nằm thẳng”.

Tôi phẩy tay, bảo Lý Niệm cầm tài liệu cút khỏi phòng bệnh.

Quan Đạc cười rạng rỡ, tất bật dọn dẹp phòng bệnh cho tôi, miệng còn lẩm bẩm: “Cuối cùng em cũng chịu nghe lời một lần rồi. Anh đã đặt cho em một chiếc Ferrari y hệt, xe đã gặp tai nạn thì đừng lái nữa, không may mắn đâu. Bác sĩ Vương nói em phải nằm viện thêm vài ngày nữa, anh đã mang tất cả những thứ em thích đến đây rồi. Bây giờ em đang bị thương, phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Tôi lạnh lùng nhìn anh tất bật như một bà mẹ già, trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ. Tôi nhìn quanh phòng bệnh, trong thời gian ngắn như vậy, anh đã sắp xếp lại căn phòng theo đúng sở thích của tôi.

Quan Đạc lấy từ trong túi ra một con thỏ bông đưa cho tôi. Đây là món đồ chơi mà em trai tôi thích nhất lúc sinh thời. Sau vụ tai nạn máy bay, tôi luôn đặt nó bên cạnh giường, con thỏ bông có thể xoa dịu tâm trạng yếu đuối của tôi.

Tôi ngước nhìn Quan Đạc, không nhận lấy con thỏ bông trên tay anh mà hỏi: “Anh chắc chắn tất cả những thứ tôi thích đều ở đây rồi chứ?”

Quan Đạc đặt con thỏ bông lên đùi tôi, cười khẽ, nói: “Bác sĩ nói bây giờ em không được uống rượu.” Sau đó, anh quay người tiếp tục dọn dẹp đồ đạc.

Tôi thầm bĩu môi, Quan Đạc lại vượt qua một bài kiểm tra nữa. Mấy năm nay, hầu như ngày nào tôi cũng phải uống rượu mới ngủ được, chuyện này chỉ có Lý Niệm và Kỷ Trạch Viễn biết. Nếu tôi và Quan Đạc sống chung một mái nhà, chắc chắn anh cũng sẽ biết.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Quan Đạc kéo ghế ngồi cạnh tôi, thành thạo gọt táo cho tôi.

Tôi vừa ăn táo anh gọt, vừa hỏi: “Chúng ta có ký hợp đồng tiền hôn nhân không?”

Tay anh đang lau dao gọt hoa quả khựng lại, đáp: “Không.”

Không đúng, không ký hợp đồng tiền hôn nhân không phải phong cách của tôi. Chẳng lẽ tôi bị ép gả cho anh ta?

“Em định ruồng bỏ tôi sao?”

Nhìn đôi mắt long lanh như chú cún con của anh, trong phút chốc, tôi lại không biết phải mở lời như thế nào.

Tôi cố gắng nói những lời dễ nghe: “Trong tình huống hiện tại, việc tiếp tục mối quan hệ hôn nhân này đối với anh không công bằng lắm.”

“Là không công bằng với em, hay không công bằng với anh?” Đôi mắt đen láy của Quan Đạc đầy vẻ u oán, như thể đang viết rõ ràng bốn chữ “Đem con bỏ chợ!”

Đứa nhỏ này, làm tôi không biết phải làm sao.

Tôi đã chuẩn bị cả đêm, nhưng đối diện với vẻ mặt đáng thương như chú chó hoang của Quan Đạc, tôi lại không nói nên lời.

Tôi ngượng ngùng cắn móng tay.

Đôi mắt ướt át của Quan Đạc bỗng trở nên kiên định, như thể anh đã nghĩ thông suốt điều gì đó.

4.
Anh nắm lấy tay tôi, giọng nói chân thành: “Lúc kết hôn, chúng ta đã thề trước mặt cha xứ, dù thuận cảnh hay nghịch cảnh, dù bệnh tật hay khỏe mạnh sẽ yêu thương nhau cho đến chết. Bây giờ là nghịch cảnh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em, bội ước thề nguyện sẽ bị đày xuống địa ngục.”

Tôi chớp mắt, thậm chí còn quên cả rút tay ra.

Tôi cố gắng kìm nén khóe miệng đang giật giật, nói: “Em không theo đạo nên việc bội ước lời thề trước mặt cha xứ không ảnh hưởng gì đến em.”

Quan Đạc liếc nhìn tôi, siết chặt tay tôi hơn, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh theo đạo, anh không muốn xuống địa ngục, vợ à, em chịu đựng một chút nhé.”

Tôi hoàn toàn câm nín, mọi người ạ.

Nằm viện vài ngày, sức khỏe tôi dần hồi phục, chỉ là ký ức về Quan Đạc vẫn chưa khôi phục chút nào. Tuy nhiên, tôi đã hoàn toàn thích nghi với việc Quan Đạc bám theo tôi như hình với bóng. Tôi đi vệ sinh anh cũng phải đứng canh ở cửa!

Tôi vừa ngồi xuống bồn cầu, chuẩn bị bắt đầu “đại nghiệp” của mình thì con vật kia lại gõ cửa ầm ầm.

Tôi bực mình muốn chết, mặt không cảm xúc tiếp tục “đại nghiệp”.

Nhưng “chú chó hoang” vẫn kiên trì gõ cửa, hỏi: “Vợ ơi! Vợ ơi! Em đang làm gì vậy?”

Tôi ở trong nhà vệ sinh thì có thể làm gì? Ăn cơm à?!

Tôi tiện tay chộp lấy chai nước rửa tay ném vào cửa, “bịch” một tiếng, chú chó hoang im lặng được vài giây.

Ngay sau đó, anh ta chuyển từ gõ cửa sang đập cửa, “Vợ ơi! Vợ ơi! Em ngã à?”

Tôi chọn cách bịt tai làm ngơ, thậm chí còn nghĩ nếu anh ta chết vì lo lắng, thế giới này sẽ yên bình hơn.

... Nhưng tôi không ngờ, anh ta lại phá cửa xông vào...

Tôi trơ mắt nhìn cánh cửa bị đạp tung, thậm chí còn chưa kịp kéo quần lên.

... Tôi và “chuyên gia phá cửa” bốn mắt nhìn nhau, Quan Đạc ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Em không trả lời, anh tưởng em ngất xỉu...”

Tôi lạnh lùng đứng dậy, kéo quần, rửa tay, động tác dứt khoát.

Khi tôi đi lướt qua Quan Đạc, anh ta nắm lấy cánh tay tôi.

Tôi quay đầu lại, nhìn anh ta với vẻ mất kiên nhẫn, hỏi: “Anh còn muốn gì nữa?”

... ... Anh ta có vẻ lúng túng, ấp úng nói: “Em... trễ rồi...”

Tôi đá vào cẳng chân anh ta, “Có gì thì nói mau!”

Tai Quan Đạc đỏ bừng, anh ta như cô vợ mới cưới e lệ, lí nhí nói: “Kinh nguyệt của em đã trễ hai tuần rồi.”

Nói xong, anh ta dúi vào tay tôi một que thử thai.

Tôi khá là cạn lời.

Tôi vừa mới bị tai nạn xe hơi nghiêm trọng, trong thời gian nằm viện bị rút ít nhất tám chín ống máu, suýt nữa thì bị thiếu máu, nếu tôi có thai, bác sĩ chẳng lẽ không biết sao?

Tôi thờ ơ nhìn Quan Đạc, khi anh ta e lệ dúi que thử thai vào tay tôi, trong lòng tôi đã trở nên bình lặng vô cùng.

Tôi bình tĩnh bắt đầu chế độ “cà khịa”: “Anh cần phải cắt lát não của mình gửi đến viện nghiên cứu để nghiên cứu, bộ não của anh còn có tiềm năng nghiên cứu hơn cả não của Hawking.”
(Stephen Hawking- Ông hoàng vật lý bị mắc chứng bệnh về thần kinh vận động liên quan tới hội chứng teo cơ)

Quan Đạc cau mày, vẻ mặt hơi lo lắng, hỏi: “Sao vậy?”

“Anh giúp tôi chuyển lời cho chủ tịch Quan, nói là ‘acc chính’ của ông ấy đã hỏng rồi, tranh thủ lúc còn kịp thì cày ‘acc phụ’ đi.”

Quan Đạc gãi đầu, vẻ mặt hơi chán nản nói: “Anh định đợi em khỏe hơn rồi mới nói với em, không ngờ em đã biết rồi.”

Bây giờ đến lượt tôi không hiểu gì cả, hỏi: “Em biết cái gì?”

Quan Đạc sụt sịt, hàng mi dài và dày khẽ run, nhỏ giọng nói: “Tiểu tam bên ngoài của bố anh có thai rồi.”

Holy shit! Không ngờ tôi lại chọc trúng tim đen.

Nhìn bộ dạng đáng thương của anh ta, tôi theo bản năng xoa đầu anh.

Quan Đạc nhân cơ hội cọ cọ vào lòng bàn tay tôi.

Tôi lập tức muốn rụt tay lại. Tôi không phải kiểu người biết an ủi người khác, nhưng hành động vừa rồi hoàn toàn là vô thức, nhìn thấy Quan Đạc ủ rũ, tôi theo bản năng muốn an ủi.

Tốt lắm, sau khi mất trí nhớ, tôi chắc chắn đã bị Quan Đạc thuần hóa rồi.

Nhà họ Diêu là ‘new money’ (kiểu nhà giàu mới nổi), mới phất lên từ đời ông tôi, trước mặt mấy ‘old money’ ở Giang Thành, nhà họ Diêu chẳng đáng kể là bao.

Còn nhà họ Quan thì đúng là ‘old money’ chính hiệu, dùng câu nói kinh điển của nữ phụ trong phim "Những người thừa kế" để miêu tả Quan Đạc thì chuẩn không cần chỉnh: "Từ đời ông của ông của ông tôi, nhà tôi chưa từng có một giây phút nào là hết tiền".

Người giàu nứt vách đổ tường như nhà họ Quan, tôi chỉ tiếp xúc gần gũi nhất với nhà họ Kỷ thôi, nhưng giờ liên lạc không được với Kỷ Trạch Viễn, tôi định đi đường vòng.

Để tìm hiểu tình hình nhà họ Quan, nhân lúc Quan Đạc đến công ty xử lý công việc, tôi gọi điện triệu tập Lý Niệm đang trong kỳ nghỉ phép đến bệnh viện gấp.

Nhìn vẻ mặt ai oán của Lý Niệm, tôi quyết định phớt lờ.

Tôi là một tên tư bản hút máu. Tôi rất hổ thẹn, nhưng tôi không sửa!

"Lý Niệm, cậu kể hết những chuyện bát quái về nhà họ Quan mà cậu biết cho tôi nghe."

Lý Niệm hắng giọng, nói: "Chuyện nhà của Quan tổng là chuyện riêng tư, sao tôi biết được."

Tôi không tin, đàn ông còn nhiều chuyện hơn phụ nữ, chân lý này tôi đã được chứng kiến tận mắt ở Lý Niệm, mấy chuyện lặt vặt trong giới của chúng tôi, nếu Lý Niệm không biết thì chẳng mấy ai biết được.

Tôi trả cho Lý Niệm mức lương bảy con số mỗi năm, tất cả là vì cậu ta có khả năng thu thập thông tin cực mạnh, hay còn gọi là "bậc thầy hóng hớt".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play