12.

Tay đột nhiên bị ai đó nắm chặt, hóa ra là Hạ Hướng Thần đến.

“Theo anh.”

Tôi không hiểu, nhưng chân vẫn vô thức đi theo sát.

Hạ Hướng Thần dẫn tôi lên xe chuyên dụng của anh, sau đó lại không nói lời nào, chỉ ngồi đó chơi điện thoại.

Tôi ngồi im như thóc, suy xét nên mở miệng thế nào.

“Ừm, thật xin lỗi, liên lụy anh rồi.”

Thực ra tôi là một người rất sợ tạo phiền phức người khác.

Lúc ấy gia đình vừa mới phá sản, họ hàng đều sợ chúng tôi sẽ tìm họ vay tiền, nên trước khi chúng tôi làm vậy, họ đã khóc lóc than thở nghèo đói rồi.

Lúc công ty bố tôi đang ở thời kì đỉnh cao, rõ ràng đã giúp đỡ họ rất nhiều.

Chẳng qua tôi cũng có thể hiểu, dù có vay, tôi cũng không biết đến khi nào mới có thể trả hết.

Cứ thế thì tốt nhất là tự mình tìm đường thoát còn hơn.

Hiện giờ có thể sẽ vì tôi mà liên lụy cả đoàn phim, tôi áy náy vô cùng.

Có lẽ là nhớ đến trước đây, hốc mắt tôi ngày càng ửng đỏ, tôi liều mạng đè nén cảm xúc muốn khóc, cuối cùng vẫn thất bại.

Tôi cắn môi lặng lẽ rơi nước mắt.

Sợ quá mất mặt, đang định rời đi.

Hạ Hướng Thần cuối cùng cũng nhận ra có gì đó sai sai, anh nhìn về phía tôi, đồng tử co lại.

“Tô Ý, em khóc sao?”

“Em, em đừng vội, chuyện này không phải là lỗi của em đâu.”

Anh nói năng lộn xộn, đưa tay đến gần giúp tôi lau nước mắt.

Không an ủi cũng không sao, vừa an ủi, nước mắt tôi lại chảy xuống càng nhiều.

Chỉ đành vừa khóc vừa nói:

“Gia đình em phá sản, bọn họ nói không trả tiền sẽ lấy em gán nợ.”

“Em livestream là vì trả nợ, đi trên con đường bình thường như bao người khác, em không có nhảy thoát y, cũng không có ngủ với đạo diễn.”

“Để diễn tốt vai diễn này, em đã đọc đi đọc lại kịch bản hàng chục lần, luyện tập với gương, mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng, em thật sự rất cố gắng cho vai diễn này.”

Tôi không biết tại sao mình lại muốn giải thích với anh, có lẽ là bởi vì……

Sau khi gia đình tôi phá sản, ngoại trừ anh Tư thì anh là người duy nhất làm tôi cảm nhận được sự tử tế.

Mặc kệ có phải là vì thích hay không, mấy tháng qua, anh thật sự rất chiếu cố tôi.

Nói đi cũng phải nói lại, làm gì có ai không hy vọng được người khác thích đâu cơ chứ.

Hạ Hướng Thần nhìn tôi, trong mắt không kiềm nổi đau lòng.

Ban đầu đưa tay giúp tôi lau nước mắt, cứ như vậy dần dần ôm tôi vào trong lòng.

“Anh biết, anh đều biết mà.”

“Sau này những lời em không thích nghe thì em cứ coi như đang đánh rắm đi, nhất là từ những người không hiểu gì về em ấy.”

Tôi không nhịn được, lập tức bật cười.

Thật là, cảm thấy hai chữ ‘đánh rắm’ từ miệng Hạ Hướng Thần nói ra, vô cùng rời rạc.

Dựa vào vai anh, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

“Sao anh lại biết chuyện của em?”

Hạ Hướng Thần sửng sốt: “Chuyện gì?”

Tôi thoát khỏi vòng tay của anh, nhìn chằm chằm anh nói: “Vừa nãy em nói một loạt, sau đó anh không hề nghĩ ngợi, đã nói thẳng cho em biết rồi á.”

Hạ Hướng Thần sờ sờ mũi, vô thức né tránh ánh mắt của tôi.

“Nghĩ thế nào thì nói thế ấy thôi, vả lại chỉ cần là em nói thì anh đều tin.”

“……”

Tôi đột nhiên nhìn chằm chằm vào anh, sau đó cố lấy hết can đảm hỏi:

“Hạ Hướng Thần, anh là anh Tư đúng không?”

Hỏi xong, tôi thậm chí còn không dám chớp mắt, sợ lỡ mất bất kỳ biểu cảm nào trên mặt anh.

Tôi biết, anh có thể không phải.

Nhưng không sao, ít nhất tôi cũng đã biết đáp án rồi.

13.

Một phút này, trôi qua dài như một năm.

Hạ Hướng Thần đưa tay lau đi nước mắt còn chưa khô nơi khóe mắt tôi, khẽ cười nói:

“Nguy rồi, vẫn là bị nhận ra mất rồi.”

Giây tiếp theo, tôi khóc nức nở.

Một lúc lâu sau, tôi cũng không hiểu.

Trong lúc đó, lẽ ra tôi phải vui mừng mới phải, nhưng cũng không biết tại sao, lại chỉ muốn khóc.

Trong lòng nghĩ... là anh, thật sự là anh.

Cảm giác của tôi đúng rồi.

Họ có rất nhiều mặt đều rất giống nhau.

Ví dụ như sau khi tôi chào hỏi, anh Tư thích nhàn nhạt trả lời lại một câu tương tự, dáng vẻ vờ như là một lão cán bộ.

Cùng với lúc Hạ Hướng Thần ở phim trường giống nhau như đúc.

Anh Tư sẽ gói biểu tượng cảm xúc hỏi chấm, còn Hạ Hướng Thần sẽ lên mạng nhiệt tình đăng bài.

Cuối mỗi câu họ đều thích dùng dấu chấm tròn…

Chẳng qua tôi vẫn không hiểu, sau anh vẫn không nói thật với tôi.

Hạ Hướng Thần giải thích.

“Bởi vì anh Tư muốn em quên đi khoảng thời gian kia, cho nên tốt nhất cậu ấy không nên xuất hiện nữa.”

“Sau đó… lấy một thân phận khác quen biết em thêm một lần nữa.”

Đêm đó, nước mắt tôi rơi như mưa.

Hạ Hướng Thần dỗ dành tôi lâu ơi là lâu, cuối cùng tôi mới làm ổ trong lòng anh mà ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy từ trên giường Hạ Hướng Thần.

Cũng may là trên giường chỉ có mình tôi.

Tôi vẫn chưa sẵn sàng phát triển mối quan hệ này đến loại tình huống đó đâu.

Dù thế nào cũng phải cho tôi thời gian vài ngày, sắp xếp xong xuôi mọi chuyện trước đã.

Nghĩ vậy, tôi lập tức tìm điện thoại.

Lúc này Hạ Hướng Thần bước vào.

“Em dậy rồi à?”

Nghĩ biết là dáng vẻ hiện tại khẳng định rất lôi thôi, tôi dùng chăn che nửa mặt, hỏi:

“Sao em lại ở nhà anh?”

Hạ Hướng Thần nhướn mày: “Tối hôm qua em khóc đến nỗi hai mắt đều sưng hết lên, còn làm ổ trong lòng anh không chịu xuống, thế nên anh chỉ đành đưa em về nhà anh trước thôi.”

Nhớ lại một vài chi tiết tối hôm qua, hai má lập tức nóng lên.

Dường như quả thật có chuyện như vậy, nhưng tôi không muốn thừa nhận.

“Em, làm gì có vụ đó!”

“Ừ ừ, không có không có, là anh tự quyết định, không nỡ rời xa em.”

Hạ Hướng Thần cười dịu dàng nhìn tôi.

Nắng sớm chiếu vào mặt anh, ngũ quan vốn khôi ngô như được mạ thêm một lớp ánh sáng vàng, tỏa sáng rực rỡ, như chàng thiếu niên ấm áp của mùa hè, sưởi ấm trái tim tôi.

Tôi vậy mà lại nhìn đến xuất thần.

Anh đúng thực sự là rất đẹp trai a.

Khi lấy lại tinh thần, gương mặt đẹp trai đó đã gần trong gang tấc.

“Bé mèo lười biếng, nên rời giường rồi.”

Anh dịu dàng nhéo nhéo má tôi.

Tôi đánh bạo nhào vào trong lòng anh.

“Hướng Thần, ôm một cái.”

“Ừm, sau này em muốn ôm bao nhiêu thì ôm bấy nhiêu, anh vẫn sẽ mãi ở đây.”

Lúc này tôi cảm thấy mình như được ngâm trong hũ mật hạnh phúc, ước gì thời gian trôi chậm lại một chút, lại chậm lại một chút.

Nhưng lúc này, bụng rất không thức thời mà kêu lên.

“Đói rồi à?” Hạ Hướng Thần hỏi.

Tôi gật gật đầu.

“Mau dậy nào, anh làm xong bữa sáng rồi đó.”

“Là gì vậy?”

“Mì trứng.”

14.

Đợi tôi ăn xong bữa sáng, khi ngồi lên xe của Hạ Hướng Thần, tôi mới biết.

Chỉ sau một đêm, dư luận cũng đã đổi hướng.

Ban đầu có người đã đăng video tôi và Hạ Hướng Thần đối diễn.

Diễn xuất của Hạ Hướng Thần không cần phải bàn cãi, nhưng làm giang cư mận bất ngờ chính là, trong video diễn xuất của tôi đâu ra đó, cảm xúc no đủ, mỗi một ánh mắt của Hạ Hướng Thần tôi đều đỡ được, thay vì nói đây là đóng phim, không bằng nói chúng tôi càng giống như một đôi đang yêu thì đúng hơn.

Tôi biết, đoạn video này là để vả mặt những người nghi ngờ diễn xuất của tôi.

Nhưng tôi không ngờ là, Hạ Hướng Thần sẽ ở trong tình huống thế này, trực tiếp công khai.

Đêm qua anh đăng một đoạn văn dài thê lê lên Weibo, công khai giới thiệu tôi với mọi người, đồng thời còn giải thích chuyện livestream của tôi.

[Như cả nhà đã biết, một đôi đang yêu vốn sẽ chơi những trò khác người thế này đó, ví dụ như thua cược, livestream nhảy điệu nhảy thây ma…

[Rất rất xin lỗi, bị người xấu lợi dụng, tôi tin rằng cả nhà có thể phân rõ trắng đen.]

Lần này đến lượt giang cư mận mất bình tĩnh.

[Được đấy, từ đầu đến cuối tôi đều là một phần trong vở kịch của hai người.]

[Không biết tại sao, chỉ cần là anh nhà tôi nói, tôi liền tin tưởng vô điều kiện luôn.]

[Cho tôi xin lỗi về lời bàn tán ngày hôm qua của tôi nha.]

[Anh nhà tôi và Tô Ý liệu có phải vì diễn sinh tình không nhỉ? Đột nhiên mong mỏi phim mới của anh nhà tôi quá.]

[CP thật, thế này xem ra thú vị lắm đấy…]

[Chờ mong +1!]

Không thể không nói, giới giải trí thật sự phải nhìn vào nhân duyên.

Hạ Hướng Thần dường như bất kể có làm gì đi chăng nữa, những fan đó đều có thể ủng hộ anh.

Đột nhiên cũng rất hâm mộ anh.

Xem ra tôi cũng phải cố gắng hơn nữa rồi.

Nhưng…sao tôi nhớ là mình dường như chưa đồng ý làm bạn gái anh mà nhỉ?

Hạ Hướng Thần cười cười giải thích:

“Anh càng nghĩ càng thấy, không có cách nào tốt hơn cách này cả.

“Vừa giải quyết cho xong chuyện, lại…thuận lợi ôm người đẹp về…”

Anh nói rồi đặt một nụ hôn xuống trán tôi.

“Anh cảm thấy em có lẽ cũng thích anh, nhưng nếu em không thích anh như vậy, cũng không sao, anh sẽ tiếp tục cố gắng.”

Tôi nhắm mắt lại, tự nhủ ở trong lòng: Là thích, bất kể là anh Tư hay là Hạ Hướng Thần, tôi đều thích.

May thay, anh Tư chính là Hạ Hướng Thần.

Người trước càng nhiều hơn chính là cảm động, người sau này, bất kể là mặt sinh lý, hay là mặt tâm lý, tôi đều siêu yêu.

Thấy tôi chỉ cười cười, nhưng không trả lời.

Hạ Hướng Thần có hơi sốt ruột.

“Không phải em từng nói chỉ cần anh cần, em nhất định sẽ cố gắng hết sức sao?”

Ừm…Hình như tôi từng có nói như vậy, nhưng đây thì liên quan gì đến thích với không thích chứ?

Hạ Hướng Thần đột nhiên nghiêm túc nói: “Vậy em hãy cố gắng hết sức yêu anh đi!”

“...”

15.

Tôi và Hạ Hướng Thần bên nhau được một năm rồi, phim mới của hai chúng tôi cũng chính thức lên sóng.

Cũng không hề thấp thỏm theo dõi mà nổi như cồn.

Nhờ bộ phim này, tôi lập tức trở thành nữ minh tinh được yêu thích nhất hiện nay.

Các loại đại diện quảng cáo tìm tới tấp nập.

Mà Hạ Hướng Thần dự định lui về phía sau hậu trường.

Bởi vì mục đích cuối cùng của anh là làm tư bản.

“Chỉ có như vậy, vợ yêu của anh ở trong giới giải trí mới không cần nhìn sắc mặt của bất kể người nào.”

Tôi mang theo vài phần hờn dỗi nói với anh: “Còn chưa kết hôn mà đã gọi vợ yêu gì đấy.”

Thật ra trong lòng sớm đã vui đến nở hoa rồi.

Hạ Hướng Thần lại lặng lẽ nhớ lời tôi nói.

Vào ngày sinh nhật hai mươi sáu tuổi của tôi, anh cầu hôn tôi.

Nghi thức cầu hôn không hề khoa trương, địa điểm cầu hôn anh chọn là quán cà phê mà trước đây chúng tôi diễn với nhau cảnh đầu tiên.

Nữ chính không có nhà để về làm công ở quán cà phê, gặp nam chính mới vừa về nước, từ đó trở đi dây dưa thành một giai thoại yêu hận tình thù.

Đây là khởi đầu của cốt truyện, cũng là khởi đầu hạnh phúc của tôi và Hạ Hướng Thần.

Anh quỳ một gối xuống, cầm nhẫn trong tay, thâm tình chân thành nói:

“Còn nhớ anh đã từng nói, anh đã để ý đến em từ rất lâu rồi không.”

“Lúc ấy, em là thiên kim nhà giàu, rực rỡ tỏa sáng, là sự tồn tại chói mắt nhất trong trường. Mà anh chỉ là một người nhờ vào học bổng mới có thể suôn sẻ học xong đại học.”

“Lúc đó hai chúng ta không giống như nam nữ chính trong cốt truyện, xảy ra nhiều chuyện cẩu huyết như vậy.”

“Anh cũng không cho phép chúng ta của lúc đó xảy ra bất kỳ hiểu lầm, nghi ngờ gì.”

“Em là người anh chỉ cần liếc mắt một cái đã muốn lấy làm vợ, kiếp này kiếp sau, chỉ có em, cũng chỉ sẽ có em.”

“Tô Ý, gả cho anh nhé!”

Cả quá trình tôi vẫn luôn chờ anh nói ra câu nói cuối cùng kia.

Tôi nhận nhẫn, đồng ý với anh.

Hạ Hướng Thần, anh Tư của tôi.

Có thể gặp được anh, may mắn biết bao……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play