Ha, buồn cười, kiếp trước tôi lấy được chứng cứ nhưng lại bị cô ả này và Từ Duy âm thầm hủy hết.

Lần này, cuộc đời như một vở kịch, tranh tài diễn xuất, ai mà không thể giành giải nữ chính xuất sắc nhất chứ?

Ngô Mạn Châu chất vấn tôi: “Sao cậu không bàn trước với mình?”

Tôi làm bộ chính trực: “Mình tin chồng mình vô tội!”

“Vậy sao cậu còn gọi mình đi giúp cô gái đó kiện?” Cô ả rất ngạc nhiên.

Tôi nói hùng hồn: “Chẳng phải là mình tin cậu sao! Người khác mình không yên tâm.”

Cô ả nhìn tôi đầy suy nghĩ: “Thi Vi, cậu đang nghĩ gì vậy? Sao tự nhiên mình lại không hiểu được cậu?”

Rất bình thường, tôi cũng chưa từng hiểu cô mà.

Tôi nghĩ gì? Tôi muốn cô ả nhìn thấy, tình nhân tuyệt vời của cô đã thuận nước đẩy thuyền mà không theo kế hoạch, phản bội lại tình yêu "thuần khiết" của hai người.

Bạn thân yêu quý của tôi.

Ngô Mạn Châu cuối cùng cũng không dám làm luật sư cho Trần Tiểu Chi. Tôi đoán, lý do thực sự khiến cô ta không dám ra mặt là vì trong tay Từ Duy có bằng chứng chống lại cô ta. Chỉ khi ẩn mình sau hậu trường, tiếp tục giúp Từ Duy bày mưu tính kế, cô ta mới không bị Từ Duy lôi ra ánh sáng.

Không sao, tôi sẽ ra tay.

Ba tháng sau khi Từ Duy bị tạm giam, tòa án đã mở phiên tòa xét xử.

Khi luật sư đưa ra video, hồ sơ xét nghiệm máu và kiểm tra vết thương của bệnh viện, Từ Duy vẫn còn ngơ ngác.

Người còn ngơ ngác hơn Từ Duy là Ngô Mạn Châu.

Một người không ngờ, con thỏ nhỏ mình nuôi lại cắn người; một người không ngờ tình nhân của mình đóng kịch mà thành thật, thật sự phạm tội.

Sự thật rõ ràng, bằng chứng không thể chối cãi, Từ Duy bị kết án bảy năm tù.

Sau khi tuyên án, mẹ anh ta ngất xỉu ngay tại chỗ, Từ Duy nhìn Trần Tiểu Chi đầy căm hận, tuyên bố sẽ kháng cáo.

Tôi không quan tâm anh ta có kháng cáo hay không, lần này, tôi đã tìm đến đối thủ không đội trời chung của Ngô Mạn Châu trong giới luật sư để chủ động đề nghị ly hôn. Bây giờ, anh ta là phạm nhân bị tạm giam trong một vụ án hình sự.

Tội danh này sẽ là lợi thế lớn cho tôi khi ly hôn.

Đồng thời, tôi đã khởi kiện Trần Tiểu Chi tống tiền dưới danh nghĩa cá nhân.

Trong khi luật sư đang chuẩn bị hồ sơ ly hôn, tôi xin phép thăm Từ Duy.

Qua tấm kính, tôi thấy anh ta hốc hác, ánh mắt đầy hận thù: “Tại sao! Tại sao cô lại tố cáo tôi?”

“Cô để Tư Tư sau này sống thế nào đây?”

Tôi cười lạnh: “Từ Duy, khi anh làm những chuyện này, anh có nghĩ đến tương lai của Tư Tư không?”

Chắc là không, vì trong suy nghĩ của anh ta, tôi sẽ không bao giờ có thể đưa anh ta vào tù, để anh ta gánh chịu tội lỗi của mình!

Anh ta gầm gừ trong tiếng thì thầm: “Tôi không phạm tội! Trần Tiểu Chi nói dối!”

“Ồ, có lẽ thẩm phán không đồng ý với anh đâu.”

“Thật mà, cô tin tôi đi! Cô mau đi tìm bạn thân của cô, Ngô Mạn Châu, cô ấy có bằng chứng chứng minh Trần Tiểu Chi nói dối.”

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta: “Bằng chứng gì? Tại sao cô ấy lại có bằng chứng?”

Từ Duy không biết rằng tôi đã phát hiện ra mối quan hệ vụng trộm giữa anh ta và Ngô Mạn Châu. Vì vậy, anh ta không thể nói rõ ràng, chỉ có thể nhấn mạnh với vẻ mặt suy sụp.

“Dù sao đi nữa, cô ấy có bằng chứng.”

Tôi cau mày: “Chẳng lẽ, vì cô ấy có bằng chứng nên cô ấy mới kiên quyết bảo tôi đi tố cáo anh?”

Từ Duy ngẩn người: “Cái gì?”

“Đêm đó, tôi gọi điện hỏi Mạn Châu. Cô ấy nói, để an toàn, vẫn nên báo án. Ai biết đây có phải là cách anh tự biên tự diễn, chuyển tài sản hay không?”

Tôi nói nhẹ nhàng, hài lòng nhìn khuôn mặt Từ Duy thay đổi, rồi dừng lại ở khoảnh khắc nghiến răng.

“Con đàn bà khốn nạn này!”

Hóa ra mối quan hệ ngoại tình cũng không hề vững chắc đến như vậy.

Về đến nhà, Ngô Mạn Châu đang đợi tôi dưới lầu.

“Cậu đi đâu vậy?”

Thấy tôi xuất hiện, cô ta hỏi.

Tôi đứng tại chỗ nhìn cô ta.

Tôi và Ngô Mạn Châu học cùng lớp từ cấp ba, đại học cô ta chọn học luật, tôi học kinh tế.

Nhiều năm qua, mối quan hệ của chúng tôi luôn rất tốt.

Cô ta nói cô ta là người theo chủ nghĩa không kết hôn, nhiều lần chê tôi sau khi kết hôn sinh con, bịt mũi nói tôi sẽ thành bà nội trợ.

“Thi Vi, dù đã kết hôn, nửa đời sau có người đỡ đần, cô cũng không thể bỏ bê bản thân!”

Đúng vậy. Dù có cơ hội làm lại cuộc đời, so với vẻ ngoài lộng lẫy và xinh đẹp của cô ta, tôi trông vẫn như một bà nội trợ.

Nhưng tôi không ngờ, tôi chưa từ bỏ bản thân, cô ta đã từ bỏ tình bạn của chúng tôi trước.

Cô ta và Từ Duy đến với nhau như thế nào?

Tôi nghĩ lại, cũng không thể nghĩ ra lý do. Có phải lần đó cô ta say rượu ở nhà tôi, tôi bận chăm sóc Tư Tư nên nhờ Từ Duy đưa cô ta về? Hay công ty của Từ Duy cần tư vấn pháp lý, tình cờ Từ Duy phụ trách, nên tôi giới thiệu cô ta đến giúp?

Nhưng câu trả lời này, đã không còn quan trọng nữa.

Quan trọng là, làm lại từ đầu, quyền chủ động nằm trong tay tôi.

Tôi trả lời: “Đi thăm Từ Duy.”

Cô ta tiến lại gần tôi dò hỏi:

“Cậu không nghĩ đến tương lai của Tư Tư mà lại đưa Từ Duy vào tù, bây giờ còn kiện Trần Tiểu Chi tống tiền. Thi Vy, tại sao vậy?”

Tôi thở dài: “Mạn Châu, mình không chỉ là vợ và mẹ, tôi còn là một người phụ nữ. Từ Duy thực sự phạm tội, và đó là tội hình sự, minh làm sao có thể bỏ qua?

“Nhưng, vừa rồi Từ Duy nói…” Tôi cố tình kéo dài giọng.

Ngô Mạn Châu nhìn chằm chằm vào tôi: “Nói gì?”

“Anh ta nói, cậu có bằng chứng chứng minh anh ta không cưỡng hiếp. Tôi đang định tìm cậu…”

Ngô Mạn Châu lùi lại một bước: “Vớ vẩn, mình làm sao có thứ đó, mình với Từ Duy không thân! Nếu mình có, làm sao không đưa cho cậu?”

“Ồ, tôi cũng nghĩ vậy…”

Tôi nhìn chằm chằm vào bụng cô ả, chậm rãi nói, “Tôi cũng hy vọng anh ta không sao, vì vậy tôi đã nhắn với Trần Tiểu Chi, có lẽ cô ta sẽ suy nghĩ lại và nhận tội tống tiền.”

“Biết đâu Từ Duy sẽ có cơ hội lật lại bản án?”

Ngô Mạn Châu tái mặt, giọng run run: “Cái gì?”

Tôi thở dài: “Dù sao, cô cũng hiểu cảm xúc của một người mẹ chứ? Tôi cũng không muốn tương lai của Tư Tư có một người cha ô nhục.”

Sự phát triển của sự việc nằm trong dự đoán của tôi.

Bằng chứng mà Từ Duy nói đến là một bản thỏa thuận mà họ đã ký với Trần Tiểu Chi sau khi bàn bạc xong.

Thỏa thuận được giữ trong tay Ngô Mạn Châu, trong đó quy định rõ ràng mối quan hệ giữa Từ Duy và Trần Tiểu Chi là hợp tác tự nguyện và phần thưởng sau khi việc thành công, để chứng minh rằng Trần Tiểu Chi đã biết rõ và đồng ý từ trước.

Chỉ là cả Ngô Mạn Châu lẫn Trần Tiểu Chi đều không ngờ Từ Duy lại thật sự đi làm chuyện này.

Để ngăn Trần Tiểu Chi lấy tiền bỏ trốn, Từ Duy không chỉ ngủ với cô ta mà còn thuê người quay video.

Trần Tiểu Chi thật sự là khó nói thành lời, chỉ có thể diễn theo kịch bản, đến tìm tôi đòi tiền.

Nhưng không ngờ, tôi không chỉ không nể mặt mà còn tố cáo Từ Duy, kiện cô ta tống tiền.

Bản thỏa thuận này, nếu lộ ra, cơ hội thắng của Trần Tiểu Chi gần như bằng không, tội danh chắc chắn.

Bây giờ, bản thỏa thuận đã biến mất.

Ngô Mạn Châu đã khóa trong két sắt, nhưng lại không cánh mà bay.

Đối thủ không đội trời chung của Ngô Mạn Châu, cũng là luật sư đại diện của tôi, ngồi đối diện tôi: “Cô chắc chứ? Ngô Mạn Châu chắc chắn sẽ giao thỏa thuận đó cho bạn trai của Trần Tiểu Chi?”

“Vì, cô ta cũng là một người mẹ mà.”

Trần Tiểu Chi không may là cô ta thực sự gặp khó khăn tài chính nên phải hợp tác với Từ Duy.

May mắn là, cô ta còn có một bạn trai không rời bỏ cô ta.

Không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, tìm đến Ngô Mạn Châu và con trai cô ta, đe dọa bằng mạng sống của con trai cô ta, lấy lại bản thỏa thuận hoàn toàn bất lợi cho Trần Tiểu Chi, thậm chí có thể giúp Từ Duy thoát tội.

Đứa bé đó, tôi chưa từng gặp.

Chỉ là sau khi tái sinh, tôi đã thuê thám tử tư điều tra, đã được một tuổi.

Là con trai mà Từ Duy hằng mong nhớ.

Cũng là lý do anh ta quyết tâm thiết kế để tôi ly hôn, không để lại một xu cho tôi.

“Phần tiếp theo, nhờ cô rồi.” Tôi nói với luật sư.

Từ Duy vẫn bị giữ nguyên bản án, vẫn là bảy năm tù.

Trong vụ của Trần Tiểu Chi, sự việc rõ ràng nhưng có tình tiết giảm nhẹ, thẩm phán thấy cô ta là nạn nhân, cuối cùng cũng không thu được lợi ích thực sự, nên giảm nhẹ hình phạt.

Còn bản thỏa thuận biến mất đó, cùng với các tài liệu tôi lấy được từ điện thoại và máy tính của Từ Duy, đều được nộp làm bằng chứng, Trần Tiểu Chi kiện cả Từ Duy và Ngô Mạn Châu.

Với một bằng chứng lớn như vậy, đối thủ của Ngô Mạn Châu không bỏ qua. Chuẩn bị không kẽ hở, biết luật mà phạm tội, xúi giục phạm tội nên cũng thẳng tay mà đưa Ngô Mạn Châu vào tù.

Giấy phép hành nghề luật sư của cô ả bị thu hồi, còn bị loại khỏi văn phòng luật và bị đưa vào danh sách đen.

Dù sau này ra tù, cô ta cũng không thể tìm được công việc nào trong ngành nữa.

Vụ ly hôn của tôi diễn ra rất thuận lợi, trong tài sản chung của vợ chồng, còn có hai trăm năm mươi triệu vay được dùng cho phí luật sư của Từ Duy – đó cũng tài sản còn lại mà anh ta phải trả nợ cho em họ tôi.

Một cuộc hôn nhân, nay cũng không còn gì.

Tôi là chủ, và Từ Duy nợ tôi tiền.

Đồng thời, tôi cũng nộp kèm chứng cứ xét nghiệm DNA và bằng chứng về tội chung sống như vợ chồng - ai bảo anh ta có con, còn thuê bảo mẫu dạy học cho con với danh nghĩa người cha gần khu của Ngô Mạn Châu.

Dù cuối cùng thẩm phán không công nhận tội chung sống như vợ chồng của Từ Duy, nhưng tôi đã giành được quyền nuôi dưỡng Tư Tư và toàn bộ tài sản của gia đình.

Điều vui nhất là, kẻ xấu đã đến nơi họ nên đến.

Nhưng, bố mẹ Từ Duy chắc cũng vui, dù con trai vào tù, nhưng họ có được cháu trai mà họ hằng mong đợi cơ mà.

Sau khi phán quyết ly hôn có hiệu lực, tôi bán nhà, nghỉ việc và quay về thành phố nơi bố mẹ tôi sống.

Ra khỏi sân bay, bố mẹ và Tư Tư đang đợi tôi dưới nắng mặt trời.

“Mẹ ơi.”

Tư Tư chạy về phía tôi.

Bầu trời xanh ngắt, mây trắng lững lờ trôi, trời quang mây tạnh.

(Toàn Văn Hoàn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play