Vào đêm ngày 20 tháng 5, cũng giống như kiếp trước, chồng tôi - Từ Duy, nói rằng anh ta phải tăng ca tại công ty nên không về nhà được. Chiều hôm sau đó, quả nhiên, điện thoại đã reo lên.

Tôi nhấc máy đã được một lúc lâu rồi nhưng lại chỉ nghe thấy tiếng thở dài, tôi biết đó là cô ả nữ sinh đại học kia.

“Chị Thi Vi phải không? Em đang ở dưới lầu công ty của chị, em muốn gặp chị một lúc.”

Ha, tôi cười nhạt, đến rồi à.

Tôi tỏ vẻ hùng hổ đi xuống dưới để gặp cô gái trẻ có nét đẹp mong manh như bông trà xanh.

Giọng cô ta xen lẫn tiếng khóc:

“Chị Thi, em tên là Trần Tiểu Chi.”

“Em đã yêu Từ Duy được ba tháng, anh ta nói mình đã ly hôn và đang độc thân. Hôm qua thì anh ta đưa em đến quán bar rồi chuốc say em. Khi tỉnh dậy, em thấy mình nằm trong khách sạn, quần áo bị xé rách, chỗ đó rất đau, anh ta còn đè em xuống mà…”

Những lời này, giống hệt như kiếp trước.

Kiếp trước, khi nghe những lời này, đầu óc tôi lập tức rối loạn.

Dù sao tôi và Từ Duy đã kết hôn nhiều năm, anh ta thì luôn tỏ ra là người đàn ông đáng tin cậy, chăm chỉ và yêu thương gia đình, khi ra ngoài luôn giúp tôi xách túi, sau khi con gái ra đời, tất cả những việc liên quan đến vệ sinh, tã lót đều do anh ta lo liệu, từng đồng tiền anh ta kiếm được cũng đưa hết cho tôi.

Một người chồng tốt, tận tâm với gia đình như vậy, ai ngờ được là anh ta lại có thể ngoại tình? Hơn nữa, anh ta còn không có tiền trong tay.

Vì vậy, kiếp trước tôi tin chắc rằng Từ Duy bị cô ả này gài bẫy, đặc biệt là khi cô ta đòi tôi hai trăm triệu.

Nhưng cô ta đưa ra bằng chứng hai người đã lên giường và đi khám thương tích tại bệnh viện, tôi đã hỏi ý kiến từ một người bạn thân là luật sư.

Chuyện này một khi bị đưa đến tay cảnh sát, chứng cứ lại rõ ràng như vậy, Từ Duy không bị kết án cũng khó mà thoát thân.

Từ Duy quỳ xuống trước mặt tôi, tự tát vào mặt, nói rằng anh ta bị người gài bẫy, khóc lóc xin lỗi tôi và con, cầu xin tôi cứu anh ta.

Tôi nhất thời mềm lòng, nghĩ đến tình cảm vợ chồng nhiều năm và nghĩ tới cả con cái, nhắm mắt nuốt cục tức này, bán cổ phần công ty và căn nhà, gom đủ tiền giúp anh ta.

Trần Tiểu Chi nói: “Chị Thi, tiền chỉ có thể chuyển từ tài khoản của chị cho em, làm ơn ghi chú là tự nguyện tặng. Nhận được tiền, em sẽ đưa chứng cứ cho chị. Sau này em sẽ không xuất hiện trước mặt chị nữa.”

Tôi chuyển khoản đúng hẹn, sau khi nhận được bằng chứng, tôi lập tức hủy nó.

Không ngờ, hành động này đã đẩy tôi vào cảnh khốn đốn không lối thoát.

Tôi thu hồi suy nghĩ, lạnh lùng nhìn cô ả trước mặt: “Xin lỗi nhưng nếu cô không đồng ý thì cô cũng không nên uống rượu mà anh ta đưa.”

Yêu ba tháng? Ha, đã làm kẻ thứ ba rồi còn giả vờ ngây thơ.

Cô ta hít mũi, như kiếp trước, cô ả này cũng tỏ vẻ đáng thương, đưa cho tôi bản sao kết quả khám thương tích và một tấm ảnh giường chiếu của hai người.

“Chị Thi, em không tự nguyện.”

Diễn xuất của cô ta tốt thật đấy.

Nếu không phải đã trải qua một lần, tôi hoàn toàn không thể nhìn thấu được cái dáng vẻ chịu đựng, tỏ vẻ đáng thương này là do cô ta và Từ Duy thông đồng với nhau cả.

Thấy tôi im lặng, cô ta tiếp tục nói: “Em cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ cần hai trăm triệu thôi. Gia đình em nghèo, mẹ em lại bị bệnh cần tiền, nếu không em sẽ báo cảnh sát.”

“Đây là tội lớn, chị cũng không muốn anh ta gặp rắc rối phải không? Nghe nói anh ta còn sắp lên chức tổng giám đốc, khi lên chức, lương một năm cũng đã hơn triệu thì với số tiền này có là gì đâu?”

“Chị Thi, em hứa sau khi nhận tiền sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.”

Số tiền này có là gì? Là mạng sống của tôi đó.

Tôi cười lạnh: “Gia đình chúng tôi bình thường, tôi lấy đâu ra hai trăm triệu cho cô?”

Cô ta lau nước mắt, nhìn tôi cẩn thận: “Chị, Từ Duy nói ba năm trước chị nhận được cổ phần công ty, bán đi cũng không chỉ số tiền này.”

Quả nhiên, hai người họ nhắm vào tiền của tôi.

Tôi cầm những thứ mà cô ta đưa, xoa trán, nhìn cô ả nữ sinh kia: “Chuyện này bất ngờ quá đi, cô để tôi suy nghĩ đã.”

Chiều hôm đó, tôi làm việc mà không tập trung, suy nghĩ về những năm tháng qua với Từ Duy.

Tôi và Từ Duy đã quen nhau khi cùng thực tập tại công ty.

Anh ta có dáng người cao lớn, trông trắng trẻo, trên mặt đeo kính đen mang vẻ tri thức.

Còn tôi không phải là một mỹ nhân, nhưng sinh ra trong gia đình có truyền thống, ba đời đều là giáo viên nên tôi cũng có chút khí chất của con nhà gia giáo.

Lúc đó, bạn trai cũ của tôi tốt nghiệp và đi nước ngoài, chúng tôi đành phải chia tay.

Khi thất tình, sự quan tâm của Từ Duy trở nên đặc biệt quý giá.

Tôi và anh ta nhanh chóng đến với nhau.

Yêu nhau hơn một năm, Từ Duy cầu hôn, tôi đồng ý và về quê anh ta gặp bố mẹ.

Thấy bức tường xây từ đất nung, tôi vẫn không dám tin.

Nhà nước đã đầu tư rất nhiều vốn từ nhiều năm trước để xây dựng đô thị hóa rồi mà nơi này vẫn còn khốn khó như thế này.

Nhưng bố mẹ Từ Duy lại trông rất thật thà, làn da đen nhẻm nhưng mang nụ cười hiền hậu.

Nhà họ tuy nghèo nhưng trong những ngày tôi ở đó, họ cho tôi tất cả những thứ tốt nhất.

Thế là, tôi mềm lòng và chấp nhận.

Kết hôn, tổ chức tiệc cưới, mua nhà rồi sinh con.

Cuộc sống xoay quanh câu chuyện muôn thuở - cơm áo gạo tiền.

Chưa kể, hai bên thì đều có lối sống, tư duy, văn hóa và thói quen khác biệt nên là ngày qua ngày đều sống trong mâu thuẫn.

Nếu không phải Từ Duy đối xử tốt với tôi thì có lẽ tôi đã không thể sống nổi.

Sau đó tôi sinh con, thấy đó là con gái, ông bà nội liền không vui.

Vì thế, ngày nào họ cũng giục sinh cháu trai cho họ.

May mắn thay, tôi và Từ Duy thương lại tốt với nhau.

Áp lực cuộc sống ở thành thị rất lớn, sinh con là chuyện nhỏ, nuôi con thì khác. Nuôi con rất tốn thời gian, cần cả công sức và tiền bạc, chẳng khác gì nuôi một tổ tông.

Tôi không định làm một người mẹ toàn thời gian, Từ Duy cũng không muốn áp lực lớn, nên chúng tôi thống nhất với nhau là có một đứa con là đủ.

Sự cân bằng này bị phá vỡ khi Từ Duy thăng chức.

Hai năm trước anh ta lên chức phó giám đốc, thu nhập tăng đột ngột, tính tình cũng thay đổi, ngoài mặt vẫn như trước, nhưng ý tứ thì là muốn tôi sinh con trai.

“Nếu em nghỉ việc, anh sẽ nuôi gia đình.”

Tôi được hưởng một nền giáo dục truyền thống, chỉ cần không ngoại tình, những tật xấu nhỏ trong cuộc sống, tôi có thể tự mình khắc phục.

Nhưng muốn tôi sinh con trai và trở thành nội trợ, tôi không đồng ý.

Tôi chân thành nói chuyện với Từ Duy.

Anh ta nói đã hiểu, bảo rằng sẽ nói chuyện với bố mẹ, không nhắc lại nữa.

Tôi nghĩ mọi chuyện đã qua.

Cuộc sống vẫn diễn ra bình thường.

Vì quá bình thường nên tôi không nghĩ Từ Duy sẽ ngoại tình.

Vì vậy, kiếp trước, tôi bị kịch bản của anh ta dẫn dắt.

Sau khi Từ Duy lấy lại video và ảnh, giữ được danh dự, ôm tôi khóc và nói rằng sẽ đối xử tốt với tôi cả đời.

Nhưng khi lên chức tổng giám đốc, anh ta lập tức đệ đơn ly hôn.

Lý do là tình cảm rạn nứt.

Số tiền hai trăm triệu tôi chuyển không được anh ta thừa nhận, còn cáo buộc tôi chuyển tài sản trong hôn nhân, cuối cùng tòa án phán ly hôn, con cái thuộc về anh ta, phần lớn tài sản cũng thuộc về anh ta.

Tôi không thể đưa ra lý do tại sao tự nguyện tặng số tiền lớn cho người lạ, vì vậy phần lớn tài sản còn lại bao gồm cả hai trăm triệu tôi đã chuyển.

Tôi đi đâu tìm số tiền lớn như vậy?

Tôi tìm anh ta tranh luận, không may trượt chân ngã từ nơi rất cao xuống.

Khi mở mắt ra, tôi trở lại một tháng trước.

Tôi nghĩ, ông trời không thể để kẻ xấu cứ nhởn nhơ sống tốt như vậy.

Còn tôi, ngu ngốc nên ông trời gọi tôi trở về để lật ngược lại tình thế.

Bây giờ, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu chút mồi lửa.

Tan sở về nhà, Từ Duy đã về trước.

Anh ta nhìn tôi với ánh mắt lảng tránh, rồi nhanh chóng dời đi.

Vì có con gái ở nhà, tôi không thể bộc lộ cảm xúc, vẫn như thường lệ, nấu cơm, rửa bát và dọn dẹp nhà cửa.

Trong bếp, tôi nghe con gái Tư Tư hỏi:

“Ba ơi, mặt ba bị sao vậy?”

“Hôm nay ba bị ngã.”

“Ba có đau không? Con thổi cho ba nhé.”

Một gia đình hoàn chỉnh và đứa con gái đáng yêu như vậy, Từ Duy, anh lại có thể tính toán sau lưng tôi như thế này, lương tâm anh không đau sao?

Sau khi giúp con làm bài tập, để con tắm và đi ngủ, tôi vừa ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, Từ Duy đã quỳ gối trượt đến trước mặt tôi, tự tát vào mặt mình đến sưng cả mặt, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

“Vợ ơi, anh sai rồi.”

Giống như kiếp trước, anh ta kể cho tôi một phiên bản khác hơi khác với lời của Trần Tiểu Chi —

Anh ta nói mình mất lý trí, đi ra ngoài bàn công việc gặp một nữ sinh đại học làm phục vụ rượu, sau khi say rượu, bị khách hàng kích động dẫn cô ta ra ngoài.

Không ngờ khi đang hành sự, cửa phòng bị đạp tung.

Vài người đàn ông xông vào, có người quay phim, có người đánh anh ta và có người la hét tạo không khí.

Nói chung là hỗn loạn.

Từ Duy bị kéo khỏi giường trong tình trạng trần truồng, cô gái thấy tình hình không ổn, khóc lóc ôm chân một người đàn ông trong nhóm, nói mình bị Từ Duy chuốc rượu và không tự nguyện.

Từ Duy bị đánh một trận thừa sống thiếu chết.

Bắt quả tang trên giường, chứng cứ rõ ràng, đối phương đòi hai trăm triệu. Nếu không sẽ gặp nhau tại tòa.

Từ Duy muốn thoát thân, bị ép trả trước năm chục ngàn.

Anh ta run rẩy mở điện thoại cho tôi xem, đúng là số dư bằng 0, chuyển khoản còn ghi chú đáng yêu:

Tự nguyện tặng.

Anh ta vừa khóc vừa run rẩy:

“Vợ ơi, anh xin lỗi em.”

“Nhưng anh thật sự say rượu mất lý trí, bây giờ họ còn giữ video và ảnh, anh không có cách nào khác, anh sắp được thăng chức tổng giám đốc rồi, nếu chuyện này lộ ra anh sẽ tiêu đời!”

“Em không thể nhìn anh chết được phải không?”

Tôi ngồi trên ghế sofa, lạnh lùng nhìn anh ta diễn xuất: “Cô gái đó hôm nay đến tìm tôi rồi.”

“Em, em biết rồi à?”

“Biết rồi, nhưng cô ta nói không phải như vậy. Cô ta nói,”

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Từ Duy, “Hai người yêu nhau!”

Từ Duy suýt nhảy lên, tỏ ra phẫn nộ: “Gì cơ? Cô ta là gái bán thân, anh sao có thể yêu đương gì với cô ta?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play