Trong phòng khách, Doãn Xuyên Bách dẫn theo quản gia và trợ lý Lâm cùng tiến vào.

Buổi phê bình chúng tôi bắt đầu.

“Chào hai bà, tôi có thể làm chứng, năm ngày tổng giám đốc Doãn đi công tác, hai ngày anh ấy đàm phán hợp đồng với giám đốc Triệu của tập đoàn Hạo Minh, ba ngày còn lại nằm viện.”

Trợ lý Lâm mỉm cười chuyên nghiệp, lần lượt đặt từng tập tài liệu lên bàn trà.

“Đây là hợp đồng chúng tôi đã ký kết, còn đây là lịch trình và hóa đơn viện phí.”

Cứ mỗi câu anh ta nói ra.

Tôi và Tô Mộng Kỳ đều ăn ý cúi thấp đầu hơn một chút, chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui xuống.

Trợ lý Lâm đứng thẳng người, đưa tay ra làm động tác mời: “Mời hai bà xem qua.”

"Không cần không cần." Tô Mộng Kỳ lúng túng xua tay. “Không, không cần những thứ này.”

"Nói điều quan trọng nhất." Doãn Xuyên Bách khẽ ho một tiếng, lên tiếng nhắc nhở.

Trợ lý Lâm gật đầu, lại lấy ra một tập tài liệu.

“Ngày thứ hai đi công tác, vào lúc sáu giờ tối giờ Bắc Kinh, tổng giám đốc Doãn và cô Hàn đúng là có ăn tối cùng nhau, nhưng là bàn chuyện công việc. Đây là hợp đồng họ đã thống nhất xong, nhưng vẫn chưa ký."

Nghe vậy, quản gia già bên cạnh bật khóc.

“Tôi biết mà, tôi biết chắc là hiểu lầm!"

“Hu hu, cuối cùng cái nhà này cũng giữ được rồi!"

Quản gia già khóc nức nở không ngừng.

Trợ lý Lâm cau mày, vòng tay qua cổ ông ta, bịt miệng ông ta lại.

Doãn Xuyên Bách đúng lúc đứng dậy, chuẩn bị giành lại thế chủ động.

“Mộng Kỳ, lần sau nếu có hiểu lầm thế này, em hãy cho anh một cơ hội giải thích được không?"

Anh nắm lấy tay Tô Mộng Kỳ, vẻ mặt nghiêm túc:

“Hôn nhân không phải trò đùa, chúng ta đừng dễ dàng nói đến chuyện ly hôn.”

Tô Mộng Kỳ ngẩn người, vẻ mặt có chút hoang mang.

Cô mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại chần chừ chưa nói ra.

Tôi quá hiểu cô ấy rồi.

Tính nóng nảy của tôi bỗng chốc bùng lên.

“Anh ta đã mở lời rồi, sao cậu còn giả câm thế?”

Tô Mộng Kỳ ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi trừng mắt nhìn cô ấy, ánh mắt rất hung dữ.

Tô Mộng Kỳ: “...”

Cô ấy hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, rồi nói tuột ra hết:

“Em cứ tưởng anh không quan tâm, không quan tâm em, không quan tâm đến cuộc hôn nhân này.”

“Em chỉ là đối tượng kết hôn chính trị mà anh dùng để đối phó với gia đình thôi. Em có tự mình biết thân biết phận, không dám so sánh với bạch nguyệt quang, người yêu cũ của anh. Giờ cô ấy đã quay lại, hai người lại gặp nhau ngay lập tức, em sợ hai người sẽ nối lại tình xưa, em sợ anh về sẽ nói thẳng vào mặt em, bảo em cút đi, nhường chỗ cho cô ấy.”

"Em thầm thích anh sáu năm, không được đáp lại thì thôi, cuối cùng còn bị đuổi đi thì quá mất mặt, vậy nên em thà tự mình rời đi.”

Nói xong, cả người Tô Mộng Kỳ nhẹ nhõm hẳn.

Những điều này chất chứa trong lòng cô quá lâu, đã khiến cô mệt mỏi vô cùng.

Bây giờ nói ra lại thấy thoải mái.

Doãn Xuyên Bách ngây người đứng tại chỗ, sắc mặt phức tạp.

Anh ta không nói gì, mọi người cũng không biết anh ta đang nghĩ gì.

Trong chốc lát, bầu không khí lại ngưng đọng.

Quản gia già sốt ruột lên tiếng:

“Ôi chao, cậu chủ yêu cô mà!”

“Tục ngữ nói hay lắm, tiền ở đâu yêu ở đó.”

“Rõ ràng là thế còn gì!"

Trợ lý Lâm gật đầu lia lịa, phụ họa: “Đúng đúng đúng, ngài Doãn mua quà cho cô chưa bao giờ chớp mắt, còn bản thân tiêu tiền thì lại keo kiệt, lần trước mưa to ướt hết người, tôi bảo đi mua bộ đồ khác thay, anh ấy cũng không nỡ.”

Doãn Xuyên Bách hoàn hồn, vội vàng bịt miệng trợ lý Lâm: “Quá rồi, cái này hơi quá rồi.”

Quản gia già ra vẻ đã nhìn thấu: “Cậu chủ, đừng ngại ngùng nữa.”

"Im miệng hết đi! Để tôi tự nói được không?”

Doãn Xuyên Bách ra vẻ đau đầu.

Một lát sau, anh ta thở dài: “Ngoài câu đầu tiên của chú Từ ra, những câu khác em đừng nghe.”

Tô Mộng Kỳ cứng đờ người, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

“Sao lại thế được?”

"Sao lại không được?" Doãn Xuyên Bách không biết nghĩ đến điều gì, vừa cười vừa lắc đầu “Một người cứng miệng, một người giả vờ, chúng ta có thể bên nhau được hai năm cũng không dễ.”

Tôi rùng mình, bỗng nhận ra điều gì đó.

Không thể nào? Không thể nào!

"Ban đầu, anh thật sự chỉ coi em là đối tượng kết hôn, nghĩ sẽ cùng em chung sống qua ngày, nhưng sau đó dần dần bị em thu hút, bất tri bất giác động lòng.”

Anh dừng lại một chút, khóe miệng hiện lên một tia cười khổ: “Vừa nhận ra điều này, anh lại nghe em nói, em chỉ thích anh lạnh nhạt với em, nếu anh yêu em, em sẽ lập tức cảm thấy chán.”

“Về sau, anh đành phải luôn giả vờ lạnh nhạt.”

Tô Mộng Kỳ: “...”

Cô ấy chắc đang hối hận đến xanh ruột, chỉ muốn tự tát mình mấy cái.

“Còn nữa, thật ra tôi và Hàn Vân Hi...”

Câu nói còn chưa dứt, đã bị một tiếng gầm giận dữ từ ngoài cửa cắt ngang:

“Doãn Xuyên Bách, cậu ra đây cho tôi!”

Nói đến tào tháo, tào tháo đến liền.

Hàn Vân Hi hùng hổ bước vào.

“Cô đến vừa đúng lúc, chúng ta cùng nhau giải thích luôn.”

Hàn Vân Hi sững người, thuận miệng hỏi: “Giải thích cái gì?”

"Không phải." Hàn Vân Hi bừng tỉnh, lửa giận lại bùng lên, đi thẳng vào vấn đề “Là cậu phải giải thích cho tôi mới đúng! Rõ ràng chúng ta đã thỏa thuận lợi nhuận ba phần trăm, sao hợp đồng gửi đến lại chỉ còn hai phần trăm?”

Doãn Xuyên Bách xua tay, qua loa đáp: “Chuyện đó không quan trọng, lát nữa rồi nói.”

“Vậy cái gì mới quan trọng?”

"Không phải, sao tôi lại bị cậu đánh lạc hướng nữa rồi!" Hàn Vân Hi tức đến mức mắt đầy sao vàng.

“Có người đang lan truyền tin đồn về chúng ta, không chỉ chụp lén mà còn bịa đặt chuyện chúng ta sẽ nối lại tình xưa. Điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi, nên cần phải giải thích rõ ràng. Chúng ta không hề có tình xưa, tự nhiên cũng chẳng có chuyện nối lại.”

“Vậy thì sao? Họ muốn nói gì thì nói, cậu cũng đã bảo đó là tin đồn rồi, tại sao tôi phải tự chứng minh?”

Doãn Xuyên Bách nghẹn lời: “Nhưng tôi cần.”

“Ồ, nhưng liên quan gì đến tôi?”

Doãn Xuyên Bách: “...”

Anh ta hít sâu một hơi, tự mình nói tiếp: “Năm đó cô tìm tôi yêu đương, chỉ là một cuộc giao dịch. Là để tôi mượn danh cô ở nhà họ Doãn dễ sống hơn, sau này khi tôi nắm quyền rồi, sẽ dùng thế lực của mình giúp cô tranh giành quyền lực. Vậy nên chúng ta chỉ có thể xem là đối tác hợp tác, đúng không?”

“Đúng, nói xong rồi chứ? Vậy có thể bàn chuyện hợp...”

Doãn Xuyên Bách quay người lại, nhìn về phía Tô Mộng Kỳ: “Mộng Kỳ, em nghe rõ chưa?”

Anh chăm chú nhìn Tô Mộng Kỳ, mãi đến khi cô ấy gật đầu mới hài lòng nói: “Chúng ta đã chịu thiệt thòi im hơi lặng tiếng bấy lâu nay, sau này dù chuyện gì cũng phải thẳng thắn với nhau.”

Hàn Vân Hi: “?”

Hàn Vân Hi sụp đổ.

“Tôi là loại người hèn hạ lắm sao? Có thể bàn chuyện chính sự được không? Có thể nghe tôi nói cho đàng hoàng không!"

“Ừ, cô nói đi.”

Hàn Vân Hi day day huyệt nhân trung, hít sâu vài hơi mới lấy lại bình tĩnh.

“Tôi muốn hỏi, tại sao lợi nhuận đã thỏa thuận ba phần trăm lại biến thành hai phần trăm?"

Doãn Xuyên Bách làm ra vẻ công bằng: “Sau khi công ty đánh giá, nhiều nhất chỉ có thể là hai phần trăm.”

“Anh nói dối! Chẳng phải anh đang trả thù việc tôi chế nhạo vợ anh đi tìm trai bao sao? Anh nhỏ mọn đến thế cơ à!”

Tôi buột miệng: “Vậy ra hôm đó là cô mách lẻo?”

Tôi vẫn luôn không hiểu, hôm đó sao Doãn Xuyên Bách lại trùng hợp đến vậy, bắt quả tang chúng tôi.

Thì ra là thế.

"Sao? Tôi đến không đúng lúc à?" Doãn Xuyên Bách liếc tôi một cái lạnh lùng.

"À không, không có không có" Tôi rụt rè, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình “Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi.”

“Trả lại cho tôi ba phần trăm.”

"Không thể nào.”

“Không phải chứ, giờ anh đã nắm cả nhà họ Doãn trong tay rồi, còn phải so đo với tôi chút này sao?”

“Cái đó thì...”

“Cô!”

Trợ lý Lâm cười xòa, giảng hòa: “Cô Hàn à, Tổng giám đốc Doãn cũng phải lo cho gia đình, cô thông cảm một chút nhé."

Quản gia già phụ họa: “Cô Hàn, cô thu xếp thời gian lại một chút, cùng lắm là ảnh hưởng đến việc cô bao dưỡng ít trai bao hơn thôi, hơn nữa, nhiều quá cũng không tốt cho sức khỏe đâu.”

Hai người phối hợp ăn ý, khiến Hàn Vân Hy tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta tức giận đến mức bật cười, đột nhiên quay sang nhìn Tô Mộng Kỳ với vẻ mặt vô cùng nhiệt tình: “Chị gái, có muốn bao dưỡng trai bao không? Chuyện này tôi có nhiều kinh nghiệm lại quen biết rộng, để hôm nào tôi giới thiệu cho chị vài cực phẩm, đảm bảo chị hài lòng mười hai phần.”

"Lâm Sâm, mang hợp đồng về sửa lại, giảm thêm một điểm phần trăm nữa.”

“Không!"

Hàn Vân Hy tức đến phát khóc.

Cô ta chịu thua.

Lúc rời đi, trông cô ta như sắp tan vỡ đến nơi.

“Muốn không?"

Tô Mộng Kỳ vội vàng lắc đầu lia lịa.

Doãn Vân Thâm lại nhìn tôi: “Chị muốn không?"

Tôi: “!”

Đừng gọi tôi nữa, tôi đã ngoan ngoãn rồi.

Cuộc sống lại trở về tươi đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play