Sau khi bạn tôi Tô Mộng Kỳ kết hôn với Doãn Xuyên Bách, ngày nào tôi cũng chạy đến nhà họ.

Chạy tới chạy lui, tôi hơi mệt.

Để tiện, tôi quyết định lấy em trai của Doãn Xuyên Bách, Doãn Vân Thâm.

Nghe đồn Doãn Vân Thâm lúc nhỏ bị ngã đập đầu, trở thành đứa trẻ khờ khạo.

Nhưng tôi đã gặp anh ấy vài lần, anh ấy chỉ là phản ứng hơi chậm, bình thường đa phần thời gian đều chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không thích giao tiếp với người khác mà thôi.

Điều này rất hợp ý tôi.

Hơn nữa, nói đi cũng phải nói lại.

Đã có thể cùng bạn thân lấy chung một nhà rồi, chịu chút khổ sở trong hôn nhân thì có là gì?

Nhưng thật bất ngờ, cuộc sống sau hôn nhân lại ngọt ngào đến lạ.

Đúng là tổng tài bá đạo, Doãn Xuyên Bách một mình đi làm nuôi cả gia đình, mỗi tháng cho ba chúng tôi mỗi người ba triệu tệ tiền sinh hoạt, không đủ còn có thể thêm.

Phần của Doãn Vân Thâm đương nhiên là do tôi quản lý.

Thế là tôi và Tô Mộng Kỳ cầm ba triệu tệ mỗi tháng, ngày nào cũng mua sắm, ăn uống thả phanh.

Tiêu không hết, căn bản tiêu không hết!

Dạo này mưa liên miên, tôi và Tô Mộng Kỳ chỉ có thể ru rú trong nhà vừa xem nhóm nhạc nam nhảy nhót, vừa buôn chuyện người khác.

Nghe nói bà Lâm phát hiện ông Lâm nuôi tiểu tam bên ngoài... à không, bây giờ phải gọi là "người tình".

Vì người tình này, bà Lâm làm ầm ĩ đòi ly hôn, nhưng ông Lâm sống chết không đồng ý.

Thế là bà Lâm cũng dẫn về một "người tình".

Vậy là, bốn người họ sống với nhau, coi như mọi chuyện êm xuôi.

“Haha, còn nữa, nghe chị tớ kể, anh rể của đồng nghiệp chị ấy, dạo này...”

Hai chúng tôi túm tụm lại, ríu rít nói không ngừng, đến khô cả họng.

"Vân Thâm!" Tôi quay đầu gọi.

Doãn Vân Thâm ngồi trong góc ngẩn người, rồi mới nghiêng đầu nhìn tôi.

Thấy anh ấy nghe thấy, tôi lại nói: “Ông xã, lấy giúp em chai nước trong tủ lạnh được không?”

Anh ấy chớp chớp mắt, tai hơi ửng đỏ, tay chân luống cuống đi vào bếp.

Chẳng mấy chốc, anh ấy bưng ra trà hoa nhài mà tôi thích nhất.

“Lạnh, uống cái này ấm.”

Ý anh ấy là hôm nay trời lạnh, uống trà này cho ấm.

Nhìn tôi uống một hớp, anh ấy nhếch môi hài lòng rồi bỏ đi, tiếp tục co mình trong góc, chống cằm ngẩn người.

Tô Mộng Kỳ lắc đầu:

“Nếu để cho Doãn Xuyên Bách biết cậu ở nhà suốt ngày sai bảo em trai bảo bối của anh ta, chắc chắn anh ta sẽ tức chết."

"Không không, tớ chính là muốn kéo anh ấy ra khỏi thế giới của mình.”

Trước đây Doãn Vân Thâm cứ ở lì trong phòng ngẩn ngơ, chẳng gặp ai, cũng chẳng thấy mặt trời.

Sau khi kết hôn với tôi, vì tôi rất hay sai bảo anh ấy, nên anh ấy biến thành ngồi cạnh chúng tôi mà ngẩn người.

Ngẩn ngơ, ngoan ngoãn biết bao.

Chỉ trong chốc lát, nhóm buôn chuyện đã có thêm 99+ tin nhắn mới.

Nhìn là biết có chuyện lớn rồi.

Tôi vội vàng hóng hớt.

Xem xong, lòng tôi nguội lạnh.

Xong rồi.

Hóng hớt hóng hớt đến chuyện nhà mình.

Bạch nguyệt quang của Doãn Xuyên Bách sắp học xong trở về, kế thừa gia nghiệp.

Hai người đúng là nam cường nữ cường, một cặp đôi hoàn hảo.

Mọi người thi nhau đào bới lại những khoảnh khắc ngọt ngào ngày xưa, say sưa hóng chuyện.

Chẳng coi Tô Mộng Kỳ ra gì.

Đáng ghét!

Tôi xắn tay áo, chuẩn bị đại chiến một trận với bọn họ.

Tô Mộng Kỳ giật lấy điện thoại ném sang một bên.

"Cần gì phải quan tâm mấy chuyện này.” Cô ấy tỏ vẻ thờ ơ “Đàn ông mà, mất thì tìm người khác, có gì to tát đâu.”

Tôi thấy khó chịu trong lòng.

Giá mà cô ấy thật sự không quan tâm như vẻ ngoài thì tốt rồi.

Rõ ràng cô ấy đã thích Doãn Xuyên Bách từ lâu.

Nhưng lúc đó Doãn Xuyên Bách đã có bạn gái, chính là thanh mai trúc mã, bạch nguyệt quang mà mọi người đang nói, hai người rất yêu nhau.

Sau đó, mối tình đầu của anh ta đi du học, hai người chia tay.

Doãn Xuyên Bách không còn yêu ai nữa.

Cho đến khi gia đình Tô Mộng Kỳ cần liên hôn với nhà họ Doãn.

Tô Mộng Kỳ thừa cơ chen chân vào.

Nhưng hai năm sau khi kết hôn, cô ấy vẫn không sưởi ấm được trái tim anh ta.

Ngoài việc hào phóng chu cấp tiền bạc, Doãn Xuyên Bách luôn lạnh nhạt với Tô Mộng Kỳ, phần lớn thời gian đều ở công ty.

Lúc mới cưới, ánh mắt Tô Mộng Kỳ thật ảm đạm.

Tôi không nhịn được mới khuyên cô ấy ly hôn.

Nhưng cô ấy không cam tâm, cứng miệng nói:

“Tôi yêu chết cái bộ dạng phớt lờ tớ của anh ta rồi."

“Nếu anh ta thật sự yêu tớ, có khi tớ lại nhanh chán."

Không còn cách nào khác, tôi đành phải theo cô ấy về nhà họ Doãn.

Mỗi ngày tôi đều dành phần lớn thời gian cho cô ấy, cô ấy mới dần vui vẻ trở lại.

Nhưng tình hình hiện tại, e là tôi cũng bó tay.

“Thà chủ động ra tay còn hơn bị đá.” Tô Mộng Kỳ hít sâu một hơi, kiên quyết nói “Tớ định ly hôn rồi, cậu thì sao?"

Tôi không chút do dự gật đầu: "Ly hôn, cậu ly hôn thì tớ cũng ly hôn.”

Ánh mắt hai chúng tôi giao nhau giữa không trung, rồi cùng nhìn về phía Doãn Vân Thâm vẫn đang ngẩn người.

Một lúc sau, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh ấy nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc.

Bình thường anh ấy gần như tách biệt với thế giới bên ngoài, chỉ khi tôi chủ động gọi hoặc nhìn anh ấy, anh ấy mới thoát ra khỏi thế giới của riêng mình.

Tô Mộng Kỳ thở dài đầy áy náy:

“Đứa nhỏ ngốc này, cũng có chút không nỡ đấy chứ.”

Tôi mím môi, tuy rằng rất tốt, cứ thế này mà sống với anh ấy cả đời cũng không tệ.

Nhưng tiền đề là, Tô Mộng Kỳ và anh trai anh ấy cũng phải có tình cảm ổn định.

Vậy nên không thể trách tôi được.

Đàn ông tốt đến đâu cũng không thể vượt qua được tình bạn chí cốt!

Tôi nắm tay Tô Mộng Kỳ, vẻ mặt kiên định: "Chị em chúng ta cùng lấy chồng, cùng ly hôn!”

Tô Mộng Kỳ vẻ mặt cảm động.

Đột nhiên, phía sau truyền đến giọng nói của Doãn Xuyên Bách.

“Hai người đang nói gì vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play