Liễu quý tần không tình nguyện cầm khăn thêu tiến lên, khép tay áo lại, cổ tay trắng nõn đặt lên tiểu án, miệng cười nhưng trong không cười, nói với Phó Nhiêu: “Vất vả cho nương nương rồi.”
“Không sao.”
Phó Nhiêu phất tay áo đặt ngón tay lên cổ tay nàng ta, ánh mắt dừng trên hộ giáp của Liễu quý tần.
Đây là một nhánh đồi mồi hộ giáp mạ vàng khảm bảo thạch, ở phía dưới khắc một con phượng hoàng đẹp đẽ, không cẩn thận còn nhìn không ra.
Liễu quý tần thấy tầm mắt Phó Nhiêu rơi vào hộ giáp kia, sống lưng căng thẳng, ung dung trên mặt toàn bộ đều mất đi, chỉ còn lại mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nàng ta theo bản năng muốn rụt tay lại, nhưng nghĩ đến đây là hộ giáp năm đó phế hậu ban cho, lại nhịn xuống, coi như thị lực không tốt, không thấy rõ nên cũng có thể nhắm mắt bỏ qua, nếu mà bây giờ lộ vẻ rụt rè thì chính là không đánh mà khai.
Liễu quý tần giả bộ bình tĩnh, tay không để lại dấu vết đặt ở trên hộ giáp đồi mồi, cười nhẹ hỏi Phó Nhiêu: “Nương nương, thần thiếp có bệnh gì khó lường không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT