Thức ăn mà tộc trưởng phân phát cho bọn họ trước đó có cá muối, đã ăn nhiều ngày như vậy nên bọn họ cũng không bài xích việc ăn cá nữa.
Bành Vân lắc đầu: “Bây giờ là mùa tuyết rơi, băng trên sông dày một mét, các người đi đâu bắt cá đây?”
Còn không đợi bọn họ bày ra vẻ mặt thất vọng thì cô tiếp tục: “Lát nữa tôi sẽ triệu tập một cuộc họp, huy động những người trong bộ lạc chia sẻ một ít thức ăn cho mọi người. Nhưng mọi người cũng biết thức ăn trong bộ lạc đều là do các tộc nhân đã vất vả tích góp trước khi mùa tuyết bắt đầu nhưng mọi người lại không bỏ ra bất kỳ công sức gì... Cũng giống như đợt thức ăn trước, đợt thức ăn này cũng sẽ cho mọi người mượn... trong mùa tuyết thức ăn rất quý giá, chờ đến khi tuyết tan mọi người phải trả lại cả vốn lẫn lời và không thể tìm bất kỳ lý do gì để khất nợ hết!”
Bành Vân hiểu rõ đạo lý đấu gạo dưỡng ân gánh gạo dưỡng thù, nên cho dù những lời này khó nghe thì cũng phải nói trước.
Bọn họ liên tục trả lời, thậm chí Duy Y còn vỗ ngực cam đoan bọn họ tuyệt đối sẽ không quỵt nợ.
Lúc này Bành Vân gật đầu nói: “Mọi người về trước chờ đi, tôi sẽ bảo các dũng sĩ mang đồ ăn đến trước khi trời tối. Nhị Cường, anh ở lại, tôi có chuyện muốn nói với anh!”
"Được." Mấy thú nhân trịnh trọng hành lễ với Bành Vân rồi mới rời đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT