7

Tô Kỳ đẩy tôi ra rồi rời khỏi con hẻm.

Hành động của cô ấy khiến tôi hoàn toàn không hiểu nổi, thậm chí cả quãng đường về nhà cũng chẳng thể tập trung được.

Về đến nhà đã là 12 giờ đêm, mở cửa ra lại thấy đèn trong nhà vẫn sáng rực.

“Lớp 12 vất vả quá nhỉ, tận giờ mới được về.”

Tôi nhìn thấy trên ghế sofa có hai người lạ, còn mẹ tôi thì bưng bát cháo khuya từ bếp ra.

“Niệm Niệm về rồi à, đây là dì Trương và anh Tử Tiêu.”

Lúc này tôi mới nhìn rõ khuôn mặt của chàng trai ngồi trên sofa.

Đó là gương mặt điển trai và quen thuộc, khiến tôi lập tức nhận ra.

Là anh hàng xóm hồi bé, Tống Tử Tiêu.

Dù anh ấy chỉ lớn hơn tôi hai tháng, nhưng lại cứ khăng khăng làm anh trai, khiến tôi hồi nhỏ từng bực bội rất lâu.

“Lớp 12 đúng là khổ thật, Tử Tiêu nhà dì ngày nào cũng học đến tối mịt mới về. Bây giờ nó chuyển khu học, nên nhà dì cũng dọn đến gần đây, còn một năm nữa, làm sao phụ huynh dám lơ là được.”

Tôi và Tống Tử Tiêu học cùng khóa nhưng không chung trường.

Qua lời trò chuyện, tôi mới biết anh ấy chuyển đến khu học bên cạnh trường tôi, nên gia đình cũng chuyển nhà.

Sau bao năm chia xa từ cấp hai, giờ chúng tôi lại một lần nữa thành hàng xóm.

“Sau này chúng ta có thể cùng đi học rồi.”

Tống Tử Tiêu mỉm cười với tôi, nhưng tâm trí tôi còn đang nghĩ về Tô Kỳ, chỉ đáp qua loa vài câu rồi về phòng.

Không ngờ sáng hôm sau, anh ấy thực sự chờ dưới nhà tôi.

Trời vẫn còn tối, anh đứng dưới ánh đèn đường, bóng dáng bị kéo dài thật xa.

“Hồi trước chúng ta cũng thường đi học chung, nhưng khi đó trời đã sáng rồi.”

Dù đã lâu không gặp, nhưng nhắc đến chuyện hồi nhỏ, chúng tôi lại nói không ngừng.

Cứ thế trò chuyện đến cổng trường.

Vừa định quay người vào trường, tôi liền thấy Tô Kỳ đứng ở cổng.

Cô ấy nhìn thấy tôi, nét mặt u ám lập tức biến mất, nhanh chân bước về phía tôi.

“Niệm Niệm, xin lỗi cậu về chuyện hôm qua. Lúc đó tớ bị dọa đến mức không biết làm gì, nên mới nặng lời với cậu.”

Thật ra tôi không hề giận, chỉ lo lắng cho cô ấy mà thôi: “Tớ đi cùng cậu tìm thầy cô nhé.”

“Không cần đâu, họ chắc sẽ không dám làm phiền tớ lần nữa.”

Chúng tôi cùng nhau vào tòa nhà lớp học.

Trên cầu thang, tôi quay lại định nói chuyện với cô ấy, chợt thấy vết bầm trên cổ cô.

“Vết này cũng là do mấy đứa đó làm sao?”

“Không… không phải!”

Tô Kỳ vội kéo cổ áo che lại, nhưng dưới sự gặng hỏi của tôi, cuối cùng cô cũng nói thật.

“Là mẹ tớ. Bà ấy thấy điểm của tớ tụt hơn 50 điểm so với trước, nên tức giận.”

Chỉ nghĩ đến vết bầm đó thôi mà tôi đã cảm thấy lạnh người.

“Bà ấy biết tớ rớt khỏi top 100 toàn khối thì nổi giận, nói mãi không dứt. Nhưng tớ đâu có muốn.”

Tô Kỳ cố nén nước mắt, nở một nụ cười gượng gạo: “Bọn họ cứ quấy rầy tớ mãi, thấy tớ không vừa mắt thì bắt nạt. Tớ chưa bao giờ nghĩ rằng trường Nhất Trung lại như thế này.”

Mặc dù Nhất Trung nổi tiếng là trường tốt, tỉ lệ đỗ đại học rất cao.

Nhưng bên trong cũng có không ít người như Chu Thư Cẩn, dùng tiền để vào trường.

Lúc mới vào cấp ba, tôi cũng từng bị bắt nạt vì học giỏi nhưng không chịu giúp mấy bạn kia gian lận trong giờ kiểm tra.

Nhưng tôi trực tiếp khóc lóc thảm thiết trước mặt thầy cô, rồi còn kéo mẹ đến trường làm lớn chuyện.


Giáo viên chủ nhiệm vì áp lực đã phải giải quyết ổn thỏa.

“Cậu tìm thầy cô giúp đi, hoặc nói với bố mẹ cậu.”

“Vô ích thôi. Mẹ tớ lúc nào cũng bảo ‘một bàn tay không thể vỗ’, ngoài việc bắt tớ học thì chẳng bao giờ quan tâm chuyện khác.”

“Vậy cậu cứ khóc trước mặt thầy cô, rồi giả vờ ngất xỉu. Thầy cô sẽ sợ và tìm cách giải quyết ngay.”


Đây là cách mà mẹ tôi đã dạy, phòng khi giáo viên cố tình muốn cho qua mọi chuyện.

Nhưng Tô Kỳ chỉ cười khổ khi nghe tôi nói.

“Không được đâu, tớ không có dũng khí như cậu. Tớ thực sự hết cách rồi.”

Nói xong, cô ấy quay người bước vào lớp, chỉ để lại bóng lưng trông thật cô đơn.

8

Chuyện của Tô Kỳ cứ ám ảnh tôi suốt mấy ngày liền, đến giờ ra chơi cũng chẳng thể tập trung.

Chu Thư Cẩn ngồi bên cạnh, bực bội chọc tay vào tôi.

“Tớ làm xong rồi.”

Lúc này tôi mới cúi xuống kiểm tra bài của cậu ấy.

Nhờ những buổi kèm cặp toàn diện của tôi, cuối cùng Chu Thư Cẩn cũng tiến bộ được một chút.

Nhưng… chỉ một chút thôi.

“Không sao, tích lũy từng chút một. Tớ tin rằng một ngày nào đó cậu sẽ làm được tất cả những bài này.”

“Nhưng giờ đã là lớp 12 rồi, trước kỳ thi đại học tớ có kịp học hết không?”

Ừm… thật ra là không.

“Bây giờ tớ đột nhiên hối hận vì trước kia không chịu học hành nghiêm túc. Bây giờ đến cả mơ thi cùng trường với cậu cũng khó.”

“Cậu muốn thi cùng trường với tớ làm gì?”

Mục tiêu của tôi là Đại học Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, nhưng nếu Chu Thư Cẩn có thể đột nhiên bứt phá và thi vào được đó thì…

Thành thật mà nói, tôi sẽ hơi suy sụp đấy.

“Thì chẳng phải người ta hay nói mùa tốt nghiệp là mùa chia tay sao? Chẳng lẽ cậu định tốt nghiệp xong là chia tay tớ?”

Chu Thư Cẩn đột nhiên luống cuống, bật dậy đầy hoảng hốt.


Lúc mới yêu, tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ chẳng trụ nổi vài ngày rồi đòi chia tay.

Ai ngờ, hóa ra cậu ấy lại nghĩ xa như vậy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play