Sáng hôm sau, trên mạng xã hội lan truyền một đoạn clip ngắn dài 17 giây – đoạn clip ghi lại cảnh Kỳ Phong ký một bản hợp đồng kinh doanh "mang tính cá nhân" với một nhà đầu tư Hàn Quốc. Trong đó có kèm điều khoản chia lợi nhuận ẩn danh, vi phạm quy chế tài chính.

Ngay lập tức, hashtag #PhóTổngG&KbiCáoBuộcBiểnThủ leo top trending toàn mạng. Cổ phiếu G&K tiếp tục lao dốc.

Cùng lúc đó, HY International tổ chức họp báo thông báo mua lại toàn bộ chuỗi nhà hàng cao cấp La Vita – từng là thương hiệu tâm huyết của G&K do chính Tư Uyển thiết lập 3 năm trước, nhưng bị "tịch thu" không thương tiếc sau khi cô rời công ty.

"Một thứ từng thuộc về tôi, thì nay sẽ trở về tay tôi – dưới danh nghĩa chính tôi."

Cô ngồi giữa buổi họp báo, ánh mắt sắc bén, giọng nói như dao lạnh. Giới truyền thông nhao nhao đặt câu hỏi:

“Cô Giang, cô không sợ bị nói là ‘trả thù cá nhân’ sao?”

Tư Uyển nhìn thẳng vào camera, ánh mắt không dao động:

“Không. Tôi không trả thù. Tôi đòi lại. Một người bị phản bội không cần phải tha thứ. Họ chỉ cần trưởng thành hơn, thông minh hơn, và mạnh mẽ hơn để không bao giờ bị phản bội lần nữa.”


Cùng lúc đó, tại nhà họ Giang.

Giang Tư Uyển bất ngờ trở về.

Bà Giang đang tưới cây thì thấy con gái bước vào cổng, không nói lời nào, bà đã buông bình nước, chạy đến ôm chặt lấy con.

“Uyển nhi của mẹ về rồi… về rồi là tốt rồi.”

Ông Giang ban đầu vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cô gái từng mạnh mẽ giờ đây lại trĩu nặng những trải nghiệm… ông chỉ thở dài, đặt tay lên vai con:

“Cha sai rồi. Là cha đã quá cứng rắn. Nhưng giờ cha chỉ muốn hỏi – con có mệt không?”

Cô nhìn cha, nghẹn họng. Suốt bao năm qua, lần đầu tiên cha không nói chữ “phải” với cô… mà hỏi “có mệt không”.

Chiết Thành từ trên cầu thang bước xuống, ném cho cô chai nước suối:

“Về thì tốt. Có giỏi thì thắng cho ra trò, em gái à. Đừng thua thêm lần nào nữa.”


Tối hôm đó, cô nằm trong căn phòng quen thuộc thuở nhỏ. Vẫn là màu sơn hồng phấn năm xưa, vẫn là mấy món đồ chơi chưa kịp dọn… Mọi thứ như chưa từng thay đổi – chỉ có cô là đã lớn, đã cứng cỏi hơn, cũng cô độc hơn.

Tin nhắn đến từ Lục Cảnh:

[Lục Cảnh]: Em đang làm tốt lắm. Nhưng đừng quên nghỉ ngơi. Một nữ hoàng cũng cần chợp mắt.

Tư Uyển đọc tin nhắn, bất giác mỉm cười.

Cô không biết từ bao giờ anh luôn xuất hiện đúng lúc như vậy. Không nói quá nhiều, không hỏi quá sâu, nhưng luôn khiến cô cảm thấy… an toàn.


Hai ngày sau, HY ra thông báo chính thức: tổ chức một bữa tiệc tri ân giới đầu tư và các đối tác chiến lược, ngụ ý mở rộng quyền lực của Tư Uyển ra khỏi nội bộ HY – vươn tầm giới tài chính.

Bữa tiệc tổ chức tại khách sạn quốc tế Dela Rosa, mời toàn bộ đại diện cấp cao của giới thương nghiệp Giang Thành – tất nhiên, trong đó có G&K.

Tư Uyển xuất hiện, lộng lẫy trong chiếc váy dạ hội màu đỏ rượu, khoác trên vai là chiếc áo choàng lông trắng nhẹ, bước ra từ chiếc xe Rolls-Royce mà Lục Cảnh đích thân mở cửa.

Không cần nói gì, toàn bộ ánh nhìn đều đổ dồn vào cô – không còn ai dám gọi cô là "kẻ thất bại".

Cô bước vào thảm đỏ, ngang qua Kỳ Phong đang đi cùng Vân Uyên Linh. Một ánh nhìn lạnh quét qua hai người bọn họ.

“Còn nhớ hôm anh bảo sẽ cho tôi làm cô dâu đẹp nhất Giang Thành chứ?” – Cô dừng lại, giọng nhẹ như không – “Cảm ơn anh. Hôm nay tôi thực sự thấy mình rất đẹp.”

Kỳ Phong siết tay, gương mặt cứng đờ. Uyên Linh thì ngẩng đầu nhìn cô đầy ghen tức, nhưng không dám lên tiếng.

Tư Uyển bỏ đi, tiếng giày cao gót của cô giòn giã vang lên như tuyên ngôn: "Tôi trở lại – và tôi sẽ đạp bằng từng kẻ đã khinh thường tôi."


 

 sau buổi tiệc, cô cùng Lục Cảnh ngồi trong xe trên đường về. Anh hỏi:

“Có mệt không?”

“Có. Nhưng rất đáng.” – Cô đáp, ngả đầu lên lưng ghế – “Hôm nay tôi cảm thấy… mình không còn là kẻ bị đá nữa, mà là kẻ nắm quyền.”

Anh không nói gì, chỉ với tay, nhẹ nhàng đắp chiếc khăn mỏng lên vai cô – cử chỉ dịu dàng và quen thuộc đến lạ. Nhưng cô không nhớ nổi tại sao.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play