Bị nhốt hai tuần, tôi thật sự thấy khó chịu vô cùng. Thử dò hỏi Đoàn Kiều về việc ra ngoài, tôi đã bị dọa cho sợ bởi vẻ mặt khó coi của anh:
“Sao, cảm thấy bị nhốt là sỉ nhục cô à, lại giở thói tiểu thư, tất cả đều là do cô tự chuốc lấy.”
Tôi cũng không hiểu sao anh lại đưa ra kết luận này. Thẳng thắn mà nói, ngoại trừ việc Đoàn Kiều luôn mỉa mai, châm chọc khiến tôi có chút khó chịu.
Cuộc sống của tôi ở đây cũng coi như không tệ. Biệt thự rất lớn, có hệ thống sưởi ấm đầy đủ nên rất thoải mái, đồ ăn cũng rất ngon.
Tôi chỉ là vì không được ra ngoài nên hơi buồn chán thôi. Tôi chọn lúc Đoàn Kiều đi công tác, nhờ hệ thống đưa tôi ra ngoài hít thở không khí.
Ra đến bên ngoài, tôi mới ngượng ngùng phát hiện, mình lại không mang theo tiền. Không còn cách nào, tôi đành tùy tiện tìm một công viên đi dạo, rồi nhảy nhót một lúc cùng mấy cô bác về hưu.
Tôi hơi mệt, tìm một thư viện vào nghỉ ngơi, không ngờ lại ngủ quên mất. Tôi bị nhân viên đánh thức, bên ngoài cửa sổ đã tối đen, thư viện sắp đóng cửa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play