Kiếp trước, kết cục của tôi rất thảm.

Từ ngày Tống Nhiên trở về nhà họ Tống, tôi như bị ma ám mà liên tục đối đầu với cô ấy.

Ỷ vào thân phận là thanh mai của thái tử gia nhà họ Triệu, tôi đã tìm mọi cách để hãm hại cô ấy.

Cuối cùng bị chúng bạn xa lánh. Tống gia không thể nhịn được nữa liên thủ đưa tôi vào bệnh viện tâm thần.

Ngược lại, Tống Nhiên đơn thuần lương thiện, trở thành người được nhà họ Tống yêu thương nhất.

Sau đó, cô chủ động chấm dứt hôn ước với Triệu Phú, quay đầu liền gả cho người chú tài giỏi của nhà họ Triệu.

Cuối cùng mang thai ba, đã trở thành báu vật trong tim người đứng đầu nhà họ Triệu.

Tôi và Tống Nhiên là nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết, từ người được ngưỡng mộ nhất đến bạn bè xa lánh, tất cả đều tuân theo cốt truyện.

Từ đầu đến cuối, chỉ có Triệu Phú vẫn kiên định đứng bên cạnh tôi.

Anh vì tôi nhiều lần công khai đối đầu người lớn trong nhà và không hề để ý đến vị hôn thê Tống Nhiên.

Cuối cùng, vị trí người thừa kế của anh vuột mất, anh từ thái tử trở thành đứa con bị vứt bỏ của nhà họ Triệu, sau đó vì cứu tôi mà gặp tai nạn ô tô.

Lẽ ra anh có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, không lo không nghĩ, cả đời mỹ mãn.

Nếu như không vì tôi…

Cho nên sau khi trọng sinh, tôi đã không ngần ngại thuyết phục Triệu Phú đi du học. Lại vào ngày bị vạch trần là thiên kim giả, tôi không lựa chọn quỳ xuống xin Tống gia giữ mình lại, mà là nhận tiền xong liền thu dọn đồ đạc rời đi.

Lần này, tôi không muốn Triệu Phú nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình.

Tôi tình nguyện để hình tượng tôi ở trong lòng anh, vĩnh viễn đều là Tống Ngữ tươi đẹp lại kiêu ngạo thời niên thiếu, tiểu thanh mai cùng anh lớn lên.

Tôi thay quần áo và bước ra khỏi phòng thay đồ.

Công việc bán thời gian tối nay là làm bồi bàn trong một câu lạc bộ cao cấp.

Trước đây, với tư cách là đại tiểu thư nhà họ Tống, tôi thường đến đây chơi với những phú nhị đại khác, nhưng tới đấy làm nhân viên phục vụ vẫn là lần đầu tiên.

Quản lý sắp xếp cho tôi đưa rượu đến phòng VIP.

Nhưng không ngờ lần đầu tiên đẩy cửa ra đã nhìn thấy Tống Nhiên.

Giống như kiếp trước, cô ngồi ở giữa đám người, một thân váy trắng, hào quang toả sáng.

Dựa theo cốt truyện, hiện tại cô hẳn là đã thích nghi với cuộc sống của một gia đình giàu có. Cô được nhà Tống công nhận tính cách giản dị và tốt bụng, là tiểu công chúa danh xứng với thực của nhà họ Tống.

Ngồi bên cạnh cô, đều là gương mặt quen thuộc, là mấy người bạn phú nhị đại trước kia của tôi.

Tôi khẽ nhíu mày, cúi đầu đi vào.

Vốn dĩ tôi chỉ muốn đưa rượu xong rồi rời đi, bởi vì tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Nhưng khi xoay người, lại có người nhận ra.

“Tống Ngữ?” Người vừa nói vừa vặn cầm micro, lời vừa dứt, căn phòng lập tức im lặng, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về tôi.

“Thực sự là cô!” Người kia như thấy được cái gì vui vẻ, khẽ cười một tiếng.

“Tống đại tiểu thư của chúng ta, từ lúc nào đã chật vật như vậy?”

Lời vừa nói ra, trong phòng lập tức vang lên một trận cười.

“Quả nhiên giả vẫn là giả.”

“Cười ch.ết mất, cô cũng có ngày hôm nay.”

Phú nhị đại Trương Lệ vừa mở miệng lại tiến đến bên cạnh Tống Nhiên nói: “Cậu xem, Tiểu Nhiên, tôi đã nói Tống Ngữ chỗ nào cũng không bằng cậu.”

“Triệu Phú chỉ là nể mặt thanh mai trúc mã mới làm ra vẻ một chút, cậu yên tâm, chỉ cần thời gian, anh ta chắc chắn sẽ thích cậu.”

Tống Nhiên liếc nhìn tôi, rụt rè nói: “Nhưng tôi nghĩ Triệu Phú vẫn thích cậu ấy hơn.”

Nghe vậy, tôi hiểu ngay.

Hắn ta cố ý.

Bởi vì trong bữa tiệc sinh nhật ngày hôm trước, sau khi Triệu Phú tỏ tình mới phát hiện nhận lầm người, dẫn đến Tống Nhiên trở thành chuyện cười trong giới hào môn, vì thế đám người này vì lấy lòng Tống Nhiên, giậu đổ bìm leo.

Thật là ấu trĩ.

Trong lòng tôi giễu cợt, nhưng ánh mắt lại rơi vào một cô gái trong đám đông.

Người bạn thân cũ của tôi, Lâm Hiểu.

Kiếp trước, trước khi tôi bị phát hiện là thiên kim giả, gia đình cô ấy đã phá sản, sau khi bán đi tất cả tài sản mới miễn cưỡng trả hết nợ nần, đến thành phố khác làm lại.

Sau khi sự kiện thiên kim thật giả bị phơi bày, tôi tuy rằng ở lại Tống gia, nhưng tiền tiêu vặt lại trực tiếp bị cắt một nửa.

Mặc dù vậy, tôi vẫn bỏ ra một nửa số tiền tiêu vặt của mình để giúp cô ấy vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất.

Đơn giản vì cô ấy là người bạn thân duy nhất của tôi.

Kiếp này, công ty của cô ấy bất ngờ nhận được một lượng vốn lớn, không những không phá sản mà hai năm sau còn ngày càng thịnh vượng, tài sản đứng sau nhà họ Tống.

Nhưng mà sau khi đối diện với ánh mắt của tôi, cô ấy lại có chút mất tự nhiên trốn về phía sau, giống như là có chút chột dạ.

Nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng thay tôi nói một câu.

Kỳ vọng dần dần biến thành thất vọng.

Tôi mở miệng và muốn hỏi cô ấy, tại sao?

Nhưng tôi nhận ra rằng tôi chẳng thể hỏi gì cả.

“Tống Ngữ, cậu không sao chứ?” Tống Nhiên thấy vậy chủ động đi tới. “Thật xin lỗi, mọi người không phải có ý cười nhạo cậu.”

Một bộ dáng của đoá hoa trắng.

Theo lý thì bây giờ tôi nên đặt ly rượu trên tay xuống “nhục nhã không chịu nổi” rồi quay người bỏ đi.

“Này này, đi đâu đấy? Đây là cách câu lạc bộ của cô huấn luyện nhân viên sao? Mau tới rót cho tôi một ly!”

“Có lẽ nếu tâm tình tôi vui vẻ, tôi có thể cho cô vài nghìn tệ tiền boa.” Trương Lệ cố ý nói, cười vô cùng đắc ý.

“Tống Ngữ, rời khỏi nhà họ Tống, chắc cô khó khăn lắm nhỉ?”

Thấy tôi không lên tiếng, hắn trợn mắt, càng nói khoa trương: “Vừa vặn tôi đang cần một người làm ấm giường.”

“Tôi thấy cô cũng có chút tư sắc, có dáng người chuẩn, không bằng đi theo tôi…”

Hết chương 2.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play