Khi Triệu Phú tìm thấy tôi, cũng là lúc chợ đêm đông khách nhất.
Trên phố cổ nhộn nhịp, khói lửa nghỉ ngút.
Anh mặc bộ vest được đặt may riêng, đeo một cặp kính gọng mỏng, từ nhỏ đã được cưng chiều như một thiếu gia giàu có, từ trên xuống dưới, thậm chí đến từng sợi tóc.
So với chợ đêm tấp nập có vẻ không ăn khớp cho lắm.
“Tống Ngữ?” Ánh mắt anh ấy nhìn tôi có vẻ khó tin.
Tôi ngước đầu nhìn anh, không hề ngạc nhiên chút nào.
“Ơ, về rồi à?”
Sau đó cúi đầu, tiếp tục động tác thuần thục lật xúc xích trên vỉ nướng.
“Bây giờ tôi hơi bận nên không có thời gian ôn lại chuyện xưa. Anh đợi một lát.”
Nghe vậy, anh vô thức cau mày, sau đó cao giọng nói: “Tống Ngữ!”
Tôi vẫn không ngước lên.
“Một cái xúc xích nướng giá ba tệ, hai cái xúc xích giá năm tệ, cậu muốn mấy cái?”
Người bên kia im lặng hai giây, cuối cùng nghẹn ngào nói ra một câu: “… Hai.”
“Được.”
Hai phút sau, tôi và anh ngồi xổm phía sau quầy hàng ăn xúc xích.
Cậu thiếu gia từ nhỏ đã sống sung sướng có lẽ chưa bao giờ ăn đồ rẻ tiền như vậy, vừa cắn một miếng liền nhăn mày, nhưng vừa chạm mắt tôi vẫn ngoan ngoãn nuốt xuống.
Đau khổ.
Nhưng chỉ hai miếng tôi đã ăn hết, lại muốn quay lại tiếp tục chiến đấu.
“Tống Ngữ.” Anh lại gọi tôi.
Tôi quay lại nhìn anh.
“Gì?”
Anh nghiêm túc nhìn tôi.
“Tôi đến nhà tìm cậu, nhưng cậu không có ở đó.”
“A, còn chưa kịp nói cho cậu biết, tôi đã rời khỏi Tống gia..”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Gặp Tống Nhiên rồi?”
“Ừm.”
“Xinh không?”
Triệu Phú khẽ nhíu mày, từ nhỏ đến lớn được dạy không thể nói những lời xúc phạm con gái, vì thế anh mím môi nói: “Cũng tạm.”
Suy nghĩ một lúc, anh lại thêm một câu nữa.
“Nhưng không đẹp bằng cậu.”
Tôi gật đầu.
Được rồi, cậu phải nhớ, cô ấy chính là đại tiểu thư nhà họ Tống, là người vốn phải cùng cậu lớn lên. Mấy năm nay cô ấy sống rất vất vả, cuối cùng mới trở về nhà họ Tống, cậu phải đối xử tốt với cô ấy.”
Ít nhất không vì tôi mà thù hằn cô ấy, như vậy sẽ không có kết cục tốt.
Nói xong tôi quay người muốn rời đi.
Nhưng có người lại kéo tôi lại.
Tôi bất lực.
“Sao vậy? Tiểu thiếu gia?”
“Cậu đã nói chờ tôi trở về, cậu sẽ đồng ý làm bạn gái tôi.”
Triệu Phú tóm lấy cánh tay tôi, chớp chớp mắt, viền mắt lập tức đỏ bừng, giống như một chú cún nhỏ bị bắt nạt.
“Còn tính không?”
Lúc này tôi mới nhớ lại, năm đó Triệu Phú không muốn xuất ngoại, tôi vì dỗ anh, hình như có hứa hẹn một số điều kiện.
Tôi và Triệu Phú là thanh mai trúc mã, tôi ỷ vào thân phận này để ức hiếp anh hơn mười năm, đường đường là tiểu thái tử gia của gia tộc đứng đầu trong giới hào môn nhưng anh ấy luôn tuân theo mệnh lệnh của tôi.
Lúc đó tôi đã coi Triệu Phú là của mình rồi.
Nhưng ai ngờ rằng chỉ trong hai năm, khoảng cách giữa tôi và anh lại như trời với đất.
Nhưng… đây chính là cái kết mà tôi dự đoán trước.
“Không tính.” Tôi chủ động kéo tay anh đang ôm tôi ra, sau khi bắt gặp ánh mắt trông như sắp khóc của anh, tôi hạ mắt xuống.
“Triệu Phú, thân phận hiện tại của chúng ta đã không còn tương xứng nữa.”
Vì vậy, lần này anh phải sống thật tốt.
Hết chương 1.