Lư Mễ về đến nhà thì bắt đầu tìm bảo vật.
Đồ Minh giấu quà kỹ quá chừng, cô tưởng là món đồ to, lật tung hết lên mà chẳng thấy, mệt đổ cả mồ hôi. Cuối cùng cô hết sức, nằm ườn trên giường, tiện tay mở tủ đầu giường ra, định lấy tranh liên hoàn đọc, thế mà lại sờ trúng một cái hộp gỗ nhỏ.
Cô ngồi dậy nhìn cái hộp, đó là hộp gỗ lim được trạm trổ tinh xảo, đồ thủ công, có một cái khoác bạc. Lư Mễ biết ngay Đồ Minh sẽ không tặng cô túi xách, mỹ phẩm hay đồ trang sức mà, chắc chắn thứ anh tặng sẽ vừa kỳ lạ vừa thực dụng.
Khóa được mở ra, hộp cũng thế, trên lớp vải nhung đỏ là một chiếc lược. Cây lược gỗ được làm bằng gỗ Tử đàn đỏ, hoa văn hình hoa mai được chạm khắc bằng tay, khắc cả tên cô nữa. Lư Mễ nhận ra nét chữ này, nó do Đồ Minh khắc.
Có một lần cô phổ cập kiến thức cho Đồ Minh biết tại sao chơi những món đồ văn hóa* không phải thú vui phung phí lại khiến người ta ham mê mù quáng: “Những thứ đó để lâu sẽ thay đổi hình dạng, chẳng phải cũng cần tốn công tốn sức chăm chút sao? Tại sao lại bảo đây không phải là công việc đàng hoàng chứ! Còn nữa, anh không chơi đồ gỗ nên anh không biết thôi, một miếng gỗ có thể biến thành muôn hình vạn trạng, cái lược, thước đo, đồ mỹ nghệ cầm tay, khi chúng ta thật lòng chăm chút nó, điều đó nghĩa là gì?! Là năm tháng lắng đọng đó! Anh không hiểu!”
*Món đồ văn hóa: một loại vật phẩm liên quan đến bút, giấy, mực, nghiên và các đồ dùng văn phòng phẩm liên quan; ngoài ra còn có bầu hồ lô, hạt óc chó, vòng tay... Có giá trị sưu tầm và càng để lâu giá trị càng cao.
Còn có một lần Lư Mễ chải đầu than phiền mình bị rụng tóc: “Không phải sau này em sẽ bị hói đó chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT