Dịch Vãn Thu vẫn còn nhớ Lư Mễ.
Ở chợ sáng, cô đỗ xe không ngay hàng thẳng lối; có một lần mua xương sống dê giúp Đồ Minh; còn một lần nữa là hai bọn họ xếp hàng mua bánh rán nhân thịt. Khi đó Dịch Vãn Thu cảm thấy cô gái này có vẻ bốc đồng, không dễ dây vào, bản thân cô lại rất sáng sủa xinh đẹp, tổng hợp những điểm này lại thì khiến người ta cảm thấy cô là một người ương ngạnh, ngang ngược.
Lần này bà gặp lại cô, cô không trang điểm, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn, đứng đó lễ phép chào bọn họ: “Cháu chào giáo sư Đồ, chào giáo sư Dịch.” Không giống trước kia nữa.
Tuy lễ phép nhưng biểu cảm tinh nghịch, khá giống một đứa trẻ nghịch ngợm chưa lớn.
Đồ Yến Lương nhìn Lư Mễ, cười trước: “Đừng căng thẳng, vào nhà ngồi một lát nhé.”
“Đồ vẫn ở trong xe! Để tụi con xách vào luôn không tí lại quên.” Lư Mễ chỉ xe mình.
“Minh Minh đi lấy đi.” Dịch Vãn Thu bảo Đồ Minh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT